“Thằng điên này, nó không biết mệt à?”
“Ngươi làm gì hắn đi chứ? Cứ để hắn tấn công như vậy là sao?”
“Mày có giỏi thì đánh trúng nó một lần đi, hệ Lôi mà không đánh trúng nó đến một lần là sao?”
“Được rồi, cầm chân nó đi, để tao dồn một chiêu diện rộng.
Bằng mọi giá phải giữ chặt nó, mày không chết được đâu.”
“Được!”
Lúc này trận đấu đã diễn ra được khoảng 5 phút.
Nhưng Mạc Vũ và Lê Quang không thể làm gì được Đại Cathay, bởi vì đánh trúng hắn, dường như hắn cũng chẳng hề hấn gì.
Cái thằng gầy gò đó, trông ốm yếu thế kia mà sức phòng thủ lại chẳng hề thua kém Mạc Vũ một chút nào, hắn ta là tanker hay gì? Dù cho Mạc Vũ có đánh trúng người hắn, thậm chí nghe cả tiếng xương gãy.
Cú đập khiến cho Đại Cathay văng đi cả chục mét, nhưng hắn ta lại bật dậy ngay sau đó và tiếp tục tấn công một cách điên dại.
Mạc Vũ vừa đánh vừa phải bảo vệ Lê Quang ở sau lưng mình, bởi Đại Cathay là một tên điên, hắn không ngại bị đánh trúng để tấn công Lê Quang liên tục.
Khiến cho ma lực của Lê Quang liên tục sụt giảm, Lê Quang cũng rất bất lực, hắn rõ ràng là đánh trúng Đại Cathay rất nhiều lần nhưng chẳng thấy gã ta bị làm sao cả.
[Đinh!]
[Phiền Bỏ Mẹ phát hiện ra một khả năng mới của Đại Cathay!]
Đang chiên cá viên, bỗng trong đầu Ma Tùng Quân vang lên âm thanh của Phiền Bỏ Mẹ.
“Hử? Là khả năng gì? Này, cái khay mới chiên ở đây đâu mất rồi? Lão khọm kia, ta không có bán chùa cho lão đâu, con nhóc kia mà ăn thì phải trả tiền đấy.”
Vừa hỏi Phiền Bỏ Mẹ xong, Ma Tùng Quân quay sang thấy mấy xâu cá viên mới chiên mất tiêu, ngó sang thì thấy Lilian đang ăn lấy ăn để bên cạnh Long Nguyên Đức.
Bị Ma Tùng Quân mắng một tiếng liền rụt cổ lại, nhưng vẫn cứ ăn trước cái đã.
[Đó là khả năng phòng thủ.
Chỉ số sức mạnh tấn công của Đại Cathay tăng lên rất chậm, tuy nhiên khả năng chịu đòn lại tăng lên một cách rõ rệt sau mỗi lần bị thương.
Ví dụ như xương của Đại Cathay, mỗi lần bị gãy thì sẽ hồi phục trở lại, lần sau sẽ cứng hơn lần trước.
Cả da thịt và cơ bắp cũng vậy.]
“Với cái thân hình ốm nhách đó của nó sao?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
[Đúng thế, bù lại chỉ số tấn công quá yếu.
Bất quá số calo cần để hồi phục mỗi ngày một nhiều.] – Phiền Bỏ Mẹ thở dài nói.
“Mày vừa thở dài đó à?” – Ma Tùng Quân nhíu mày.
[Túc chủ nhầm rồi, túc chủ tiếp tục chiên cá viên của mình đi.
Phiền Bỏ Mẹ sẽ quan sát Đại Cathay thêm nữa.]
Ma Tùng Quân:...
“Con bà nó, sao thằng kia trâu thế? Nãy giờ không xiên được nó phát nào.” – Đại Cathay lui lại bên cạnh Tí Hai Ngón bực dọc nói.
“Hắn là đấu sĩ chuyên phòng thủ, nếu không đủ tốc độ và sát thương, không thể xuyên nổi lớp kim loại trên người hắn đâu.” – Tí Hai Ngón thở hồng hộc nói.
Từ nãy đến giờ, hắn dùng toàn bộ ma lực của mình để hỗ trợ cho Đại Cathay tranh né và tấn công.
Duy trì liên tục như vậy khiến cho hắn có chút mệt mỏi.
“Nếu ta có một kỹ năng khác tăng hiệu ứng thuộc tính thì tốt biết mấy.” – Tí Hai Ngón cắn răng thủ thỉ.
“Kỹ năng gì cơ?” – Đại Cathay nghiêng đầu hỏi.
“Giờ không phải lúc, hình như bọn chúng đang âm mưu cái gì đó, tách ra đi.
Đứng chung chết cả lũ bây giờ.” – Tí Hai Ngón hấp tấp nói.
Đúng lúc đấy đôi tai chuột của Tí Hai Ngón giật nhẹ lên hai cái, hắn nghe được tiếng gió nói, lập tức ngẩng đầu lên trời phát hiện ra một thứ khủng kiếp nằm trên đó.
Bấy giờ trên không trung của sàn đấu xuất hiện một quả cầu điện màu tím khổng lồ.
Ban đầu nó phát ra ánh sáng hiu hắt nên không khiến cho người bên dưới chú ý.
Vì độ cao của nó phải trên cả ngàn mét trên không trung.
“Đại Cathay, không ổn rồi.” – Tí Hai Ngón thét lên một tiếng.
“Hả? Gì cơ?”
“Rầm!!”
Đại Cathay vừa mới hả một tiếng, thì đột nhiên Mạc Vũ lao huỳnh huỵch tới đánh bay Đại Cathay sang một bên, tốc độ của gã ta kèm theo hiệu ứng thuộc tính hệ Lôi, nhanh đến mức Đại Cathay bị đánh rồi mới biết là mình bị đánh.
Hắn đập mình vào vách tường ma thuật, sau đó rơi mình xuống sàn đấu.
Lĩnh một cú đau đớn do không chú ý, khiến cho xương sườn của Đại Cathay nứt vỡ hết mấy cái.
Mạc Vũ vẫn chưa dừng lại, hắn ta như một con trâu điên lao thẳng đến vung chùy hòng đập nát đầu và xương sườn Đại Cathay.
Hai chùy đánh ra, một trên một dưới, sau lưng là bức tường ma thuật, né cũng không còn cách nào để né.
“Ca ca đẹp trai, nhảy đi.”
“Nhảy đi đồ ngu.”
“Tên khốn bị thịt kia, đừng đánh vào gương mặt đẹp trai đó, lão nương thuê người giết ngươi bây giờ.”
Trên khán đài vang lên vô số tiếng hét cổ vũ cho Đại Cathay, tiếc rằng hắn không nghe được điều đó.
Lúc này Đại Cathay thay vì né tránh thì hắn lại làm một hành động điên rồi mang tính liều mạng.
Hắn trực tiếp nhảy thẳng về phía đối phương, cây thương của hắn đâm về phía trước, cả cơ thể như tung cánh mà bay, thẳng một hàng với cây thương của mình.
Cùng thời điểm hai chùy đánh tới, có một khe hở duy nhất nằm ở giữa hai cây chùy kia, Đại Cathay lách qua được khoảng trống đó, mặc dù cơ thể của hắn bị các gai nhọn ở đầu cây chùy cứa cho chảy máu.
Vết thương của hắn hồi phục ngay lập tức, một thương đâm tới ngay giữa ngực Mạc Vũ.
Bất quá, Mạc Vũ lại làm một hành động khiến cho Đại Cathay giật mình.
Là hắn ta trực tiếp buông hay cây chùy sang một bên, lao đến ôm chặt cứng lấy Đại Cathay, mặc cho lưỡi thương của Đại Cathay đâm sâu vào tới nửa tấc thịt