“Cọt kẹt, cọt kẹt …”
[Đã đến vùng bán an toàn.]
“Thôi mày ngậm mồm lại đi, chẳng có cái chỗ gái mẹ nào là an toàn trong lời của mày cả.”
Ma Tùng Quân quát lên một tiếng, sau đó hắn hạ chuồng heo xuống bên dốc rồi bảo Lưu Béo kê đá ở dưới chân bánh xe.
Với bộ dạng rách rưới không khác gì thằng ăn mày, quần áo của hắn chỉ có trên dưới chục bộ.
Cái bộ đồ hiện tại là đồ thể dục, quần thì rách ống, áo thì rách nách, trông chẳng khác gì thằng ăn mày.
Vì phải chiến đấu với mấy con quái vật suốt cả chặn đường đi, mà kết quả mất một tuần Ma Tùng Quân vẫn chưa đi qua được khỏi cái khu rừng quỷ tha ma bắt này.
May mà hệ thống có thể thu cái xe của hắn vào trong túi đồ.
Nhưng cũng chỉ cái xe của hắn thôi, và nó chiếm hết gần một nửa trọng lượng của túi đồ.
Chính nhờ như thế, những đoạn đường không thể đi bằng xe thì cất vào trong túi đồ.
Nhưng vẫn có một chút bất cập, đó là hắn chỉ có thể thu thêm cái chuồng chó chuồng mèo.
Còn cái chuồng gà heo do có chứa vật sống nên không thể thu vào trong.
Đến mấy đoạn dốc, kéo mấy con heo kia quả thật là một cực hình, chưa kể còn phải canh chừng quái vật rình mò xung quanh nữa.
Tính đến giờ Ma Tùng Quân dành hầu hết thời gian cuốc bộ là chính, chỉ có vài cung đường dễ đi là có thể đi xe được thôi.
Cái con Phiền Bỏ Mẹ không hề nhắc đến vấn đề này, mà nó chỉ tính đến đường an toàn nhất.
Quần áo rách rưới như vậy không phải là do Ma Tùng Quân muốn, mà là do hắn tiếc quần áo.
Khi nào đến nơi có người rồi ăn mặc đàng hoàng sau.
Bên cạnh Lưu Béo cũng không khá hơn được chút nào.
Nhưng được cái thằng này lúc nào tinh thần cũng sáng láng, rất là tưng tửng dù cho cái vòng bụng béo của hắn đã giảm đi được vài ba cm.
“Ma huynh, đằng kia hình như có một con tê tê.
Thịt nó đi Ma huynh, vảy của nó làm giáp tốt lắm.
Đệ làm cho huynh một bộ.”
Lưu Béo chỉ về phía đồng cỏ dưới núi, quả thật dưới đó có một con tê tê đang chui đầu xuống đất.
Chắc là đang kiếm ăn.
Xa như thế kia mà Lưu Béo có thể nhìn tới được? Mắt nó có gắn ống nhòm à?
Nhưng mà:
“Mày có biết vừa mới leo lên núi không hả Lưu Béo? Con mẹ nó bây giờ xuống núi con tê tê nó còn ở đó mới lạ.”
“Không sao, chúng ta tìm hang của nó.
Nhìn vảy láng bóng trên người nó đi Ma huynh, nó còn béo mụ như thế nữa, có thể làm ra được hai bộ giáp đó.
Thanh kiếm này của chúng ta chưa chắc tổn thương được nó đâu.” – Lưu Béo nghiêm giọng nói.
[Chỉ số sức mạnh: Tê Tê Thiết Giáp
Sinh lực: 7.378/7.380
Thể lực: 120/120
Sức mạnh: 50
Phòng ngự: 320
Ma lực: 0
Tốc độ: 5 (40)
Trí tuệ: 30]
[Kiến nghị túc chủ không nên kiếm chuyện.
Phòng ngự 320 là quá cao.
So với túc chủ, nếu đụng độ với nó.
Phiền Bỏ Mẹ dự đoán túc chủ sẽ cạn sạch thể lực trước khi đánh chết được nó.]
“Đánh nó đi Ma huynh.
Hàng hiếm đó … phì phì …”
Mắt Lưu Béo sáng rực lên, hắn thở như một con trâu, thiếu chút là lăn xuống dưới đại chiến 300 hiệp với con tê tê kia.
“Ma huynh! Còn chờ gì nữa?” – Lưu Béo thấy Ma Tùng Quân không hành động liền hối.
[Túc chủ không nên nghe Lưu Béo.
Thằng này không biết đánh nhau, không nên nghe.]
“Ma huynh …”
[Túc chủ …]
“…” – Ma Tùng Quân.
Trán Ma Tùng Quân nổi lên mấy cọng gân xanh, hắn siết chặt nắm đấm lại nhìn chằm chằm lấy Lưu Béo.
Bắt gặp ánh mắt giết người của Ma Tùng Quân, Lưu Béo đành ngậm miệng lại.
Tuy bình thường Ma huynh của hắn rất tốt tính, nhưng cực kì ghét ồn ào.
Những lúc như thế tính tình của Ma Tùng Quân rất xấu, tốt nhất không nên lại gần kẻo bị cắn lây.
Một con Phiền Bỏ Mẹ đã đủ rồi, thêm thằng Lưu Béo cũng tham gia vào đội hình nói nhiều.
Tình trạng này kéo dài thêm nữa hắn phát điên thật mất.
Lang thang trong khu rừng này quá lâu, lúc nào cũng đề phòng này kia.
Nào có như thằng không não giống như Lưu Béo được? Bây giờ còn phải nghe chúng nó lèm bèm nhức hết cả đầu.
“Ma huynh có đánh nó không? Chúng ta bây giờ chạy xuống còn kịp.” – Lưu Béo hỏi.
“Phiền Bỏ Mẹ, đánh giá tình hình xung quanh phạm vi 100km.
Có con quái vật nào mạnh không?” – Ma Tùng Quân nói thầm trong đầu.
[100km xung quanh có rất nhiều …]
“Xuống 50km!”
[Trong 50km không có quái vật săn mồi đủ để đe dọa túc chủ.
Phía Bắc 28km có một đàn tê giác khổng lồ.
Phía Nam 16km có một tổ ong lớn.
Phía Tây Nam hướng về phía đầm lầy là địa bàn của tám con hà mã răng kiếm.]
[Kiến nghị túc chủ không nên xuống núi.
Buổi tối địa bàn hoạt động của những thú săn mồi rất lớn.
Nếu trời tối túc chủ không lên núi kịp, khả năng cao túc chủ sẽ gặp phải chúng.]
“Mở khóa cửa hàng tạp hóa cho ta.”
Đột nhiên Ma Tùng Quân nói.
[Đinh!]
[Hệ thống muốn xác nhận lại lần nữa.
Túc chủ muốn sử dụng quà đền bù ngay bây giờ để mở cửa hàng tạp hóa?]
[Quyết định tiếp theo không thể thu hồi.
Túc chủ có muốn mở khóa cửa hàng tạp hóa?]
[Có/Không]
Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, Ma Tùng Quân chọn đồng ý.
Suốt nhiều ngày nay hắn đã cố moi thông tin từ Phiền Bỏ Mẹ, chọn đi chọn lại chỉ thấy cửa hàng tạp hóa là thứ cần thiết nhất đối với hắn hiện tại.
Bởi vì nó bán đủ thứ trên đời.
Phạm vi vật phẩm rất rộng, tuy không có chức năng đặc biệt giống như các cửa hàng khác nhưng với Ma Tùng Quân nó lại cần thiết nhất.
[Đinh!]
[Cửa hàng tạp hóa đã được mở.]
[Túc chủ vui lòng nhìn giao diện phía trên bên phải.
Chọn vào giao diện đó sẽ hiện ra cửa hàng tạp hóa.
Có thể dùng khẩu lệnh hoặc suy nghĩ để mở.]
[Túc chủ vì sao lại quyết định đột ngột như thế?] – Phiền Bỏ Mẹ chen ngang qua hệ thống hỏi Ma Tùng Quân.
“Im đi, để tao yên tĩnh.” – Ma Tùng Quân phất tay một cái.
Hắn tìm một tảng đá ngồi xuống sau đó dặn Lưu Béo trông chừng con tê tê kia.
Lúc này trước mắt hắn là cửa hàng tạp hóa.
Vật phẩm trong này không phải giống như