Trời trưa nắng gắt, hôm nay không có mưa, gió cũng không lớn.
Là một ngày không thích hợp để chơi thả diều, nhưng là một ngày thích hợp để liều mạng.
Ma Tùng Quân bây giờ muốn giữ mạng thì phải liều mạng, hắn cột con diều lên trên cơ thể.
Hay tay nắm lấy sợi dây điều khiển cánh diều, sau đó từ từ đi đến vách núi.
Con diều này tuy đã được Lưu Béo chỉnh sửa lại bằng cách chế tạo một bộ khung bằng sắt mới, đồng thời thêm tính linh hoạt cho nó.
Để bảo toàn tính mạng, Ma Tùng Quân còn chế hai bộ dù, hắn một cái, Lưu Béo một cái.
Lỡ có mà gãy cánh, ít nhất còn tiếp đất an toàn được.
Tuy dù cũng không đảm bảo tiêu chuẩn cho lắm.
“Ma huynh, hay là thôi đi … chúng ta chạy xuống dưới an toàn hơn.
Không cần phải liều mạng thế này đâu.”
Bên cạnh Lưu Béo cũng vừa cột xong con diều lên, nhưng đối mặt với tính mạng, Lưu Béo mới tỉnh táo trở lại.
Chưa bao giờ Lưu Béo chơi thử con diều này, tất cả đều làm theo yêu cầu của Ma Tùng Quân.
Thử nghiệm cũng chưa từng thử nghiệm, thế mà đã đem ra để dùng.
Lỡ may rớt một cái thì Lưu Béo hắn chỉ có thể về nhà được hai ngày.
Là ngày mùng một và ngày rằm hàng tháng ấy.
“Biết sợ à? Nên nhớ mày là cái thằng bày ra trò này đấy Lưu Béo.”
Ma Tùng Quân cười khinh bỉ một tiếng.
Chẳng nói chẳng rằng hắn lao xuống thẳng dưới núi.
Tuy hành động trông có vẻ dứt khoát, nhưng hiện tại tay chân Ma Tùng Quân đang lạnh toát.
“Vù vù ~~~”
Cánh diều bung ra, từ từ nâng cơ thể của Ma Tùng Quân lên cao.
Hắn chẳng những không rơi xuống vực mà còn bị đẩy cho bay cao hơn.
Bất quá do cánh diều đã được thiết kế linh hoạt nên Ma Tùng Quân thử điều khiển nó một chút.
Kết quả hắn xoay mấy vòng trên không trung, không phân biệt được phương hướng trái phải đâu nữa.
Sau một hồi lộn nào, cuối cùng Ma Tùng Quân cũng điều khiển được con diều trên lưng.
Cũng không quá khó khăn, bấy giờ hắn đang bay cao hơn ngọn núi.
Lúc này Lưu Béo đứng ở dưới trông thấy cảnh tượng trên liền phục sát đất.
Ma huynh nói đúng, con người không cần đến ma thuật vẫn có thể bay được.
Nhưng Lưu Béo mãi vẫn chưa dám bay xuống, căn bản thằng mập này sợ độ cao.
Vì quá tập trung bay lượn, Ma Tùng Quân không để ý đến Lưu Béo có theo sau hay không.
“Phiền Bỏ Mẹ, đánh dấu vị trí của con tê tê chưa? Tao không thấy nó đâu hết vậy?”
Ma Tùng Quân nói thầm trong đầu.
[Đã đánh dấu Tê Tê Thiết Giáp.
Hiện tại nó đang di chuyển đến vũng nước ở giữa rừng.
Xung quanh không phát hiện thú săn mồi.
Vì túc chủ đã quyết định, nên Phiền Bỏ Mẹ nhắc nhở túc chủ không nên tấn công nó một cách mù quáng.]
[Tê Tê Thiết Giáp mang đặc tính của tê tê.
Khi gặp nguy hiểm nó có thể đứng lên giang hai tay hai chân, đây là cách thức đe dọa kẻ thù của nó.
Nếu gặp đối thủ mạnh hơn mình, nó sẽ cuộn tròn cơ thể lại.]
[Lúc nó đứng lên, túc chủ tuyệt đối đừng tấn công vào điểm yếu của nó.
Rất có thể túc chủ sẽ bị nó ôm lại, siết cho đến chết.
Tuy nhiên đặc tính của tê tê tại thế giới này có thể sẽ khác.]
“Thế mày biết cách nó tấn công kẻ thù không?” – Ma Tùng Quân hỏi.
[Không, tê tê là loài lành tính.
Chỉ ăn kiến và tự vệ bằng cách cuộn tròn.
Phiền Bỏ Mẹ chỉ cảnh báo túc chủ khi trời về tối sẽ gặp thú săn mồi.
Nên túc chủ yên tâm, vấn đề nằm ở thời gian túc chủ giết được Tê Tê Thiết Giáp.]
“Chung quy lại là nó không nguy hiểm chứ gì? Mày nói vấn đề chính dùm tao có được không?”
Ma Tùng Quân thở dài trong đầu, từ khi được mở khóa mõm thì cái con Phiền Bỏ Mẹ này nói không ngừng nghỉ.
Vì con Tê Tê Thiết Giáp kia đã đi vào trong rừng cây, nên ở trên cao rất khó để quan sát được.
Bất quá trên ra đa định vị nằm ở góc bên phải trước mắt Ma Tùng Quân có đánh dấu vị trí và khoảng cách của nó.
Nên hắn chỉ cần hạ cánh ở gần đó là được.
Phải rồi, Lưu Béo đâu?
Ma Tùng Quân muốn ngoái đầu lại nhìn, nhưng phát hiện không thể ngoái đầu nhìn được.
Diều quá lớn nên che sạch tầm nhìn của hắn, hết cách hắn bèn hỏi Phiền Bỏ Mẹ.
Kết quả cho thấy Lưu Béo vẫn còn trên núi.
[Do Lưu Béo sợ độ cao nên không dám nhảy xuống.]
“Thằng con lợn này …” – Ma Tùng Quân tức sôi gan.
Chính nó là cái thằng bày trò, bây giờ xuống cũng không dám xuống? Mà thôi, để nó trên núi canh chuồng heo cũng được.
Không khéo lại đi luôn đàn heo gà mới nuôi.
“Meo!”
Ở trên ngọn núi, con Meo ngồi trên cành cây gần đó kêu lên một tiếng.
Lưu Béo vừa quay sang bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của con Meo, nhưng hắn đành phải chịu thôi.
Nhục thì nhục chứ không thể bỏ mạng được.
“Sột soạt.”
Bỗng lúc này có một tiếng động trong bụi cây gần đó khiến cho Lưu Béo cảnh giác.
….
Dưới khu rừng, Ma Tùng Quân bị mắc kẹt vào một cái cây.
Bộ dạng Ma Tùng Quân lúc này trông khá là thảm thương.
Dây leo thì quấn hết người, trên đầu thì mắc tổ chim, có mấy con chim non đang không ngừng bày tỏ bức xúc bằng cách mổ liên tục vào đầu hắn.
“Haizzz …”
Thở dài một tiếng, Ma Tùng Quân rút con dao găm được cột ở dưới chân ra, hắn cắt hết mấy sợi dây leo quanh người.
“Bịch!” Vang lên một tiếng.
Ma Tùng Quân té cắm đầu xuống đất, con chim non vì thế cũng bị dọa sợ mà bay đi mất.
Như thể phát hiện ra mình đã biết bay, con chim vui mừng hót líu lo cho đến khi