Linh Duyệt ngồi dưới đất, mọi người trong tổ vây quanh cậu đưa sô cô la, đưa đường glucose. Nhất là các nữ nhân viên, lòng tràn ngập tình mẹ nên càng xem Linh Duyệt càng thấy đau lòng. Dẫu sao, thầy Mặc là người có võ vì thế chưa bao giờ tìm thế thân khi quay phim, đến tòa cao ốc cao mười mấy tầng còn dám nhảy thì trước mặt anh ta, Linh Duyệt như cục thạch yếu đuối dễ dàng lấn lướt.
Linh Duyệt vừa ăn vừa nghi ngờ, tại sao lúc đấy cậu bị choáng váng?
Phát hiện Mặc Diễm lui về phía sau, Linh Duyệt buồn bực, "Thầy Mặc, anh đứng xa thế làm gì?"
Mặc Diễm tức giận nghiến răng, làm gì ư, lỡ cậu bị gió thổi bay, người khác lại nhận định ông đây đánh thì biết nói sao?
Đạo diễn Vương đứng cạnh Linh Duyệt, quan tâm hỏi: "Sao rồi? Cần nhập viện không?"
"Không cần không cần, tôi có bị gì đâu." Linh Duyệt nhét thỏi sô cô la vô miệng, phủi cỏ trên người xuống đứng lên, "Còn cảnh quay không? Tiếp tục đi."
Người trong tổ kịch bội phục nhìn Linh Duyệt, hay thật, lại thêm một kẻ cuồng phim ra đời.
Đạo diễn Vương cười, "Hết rồi, tiếp theo là cảnh quay Mạnh Hàm chạy trốn sau khi tỉnh dậy, tiếp đấy chính là cậu che giấu thân phận gia nhập ám bộ, không ngừng đưa tin tình báo cho Thái tử biểu ca mình. Cảnh đó diễn trong nhà nên phân đoạn không nhiều lắm."
Mắt Linh Duyệt phát sáng, "Có thể kết thúc công việc chưa?"
Đạo diễn Vương hiếm khi có tâm tình tốt, "Kết thúc công việc rồi, ngày mai cậu được nghỉ ngơi một ngày. À quên mất, cậu ở đâu? Để tôi kêu người đưa cậu về."
Trong lúc nhất thời Linh Duyệt chưa kịp thích ứng với độ nhiệt tình của đạo diễn Vương bèn vội vàng lắc đầu, "Không cần, tôi gọi trợ lý đến đón."
Mặc Diễm lạnh lùng, xuất phát từ sự áy náy trong lòng, "Cậu ấy cùng tôi ở chung khách sạn nên thuận tiện chở về luôn."
"Oa!" Từ lâu Linh Duyệt đã muốn ngồi thử xe thầy Mặc. Xe này là xe việt dã sàn cao, màu đen phối hợp hoàn mỹ với màu đó, ngầu và cực kỳ phong cách. Theo như những gì mấy nam diễn viên trong tổ kịch nói thì đây là xe thầy Mặc bỏ ra khá nhiều tiền để mua từ nước ngoài về, phiên bản giới hạn toàn cầu, tên cái gì Đạt Tỳ P cái gì kim cương đỏ, tốc độ khi chạy có thể lên tới ba trăm cây số trên giờ, y như bay.
Sau khi lên xe, Linh Duyệt chạm vào ghế và dây an toàn, khen ngợi nói: "Thầy Mặc, tôi định sử dụng năm trăm từ để ca ngợi chiếc xe anh vì kích thước rộng rãi và đệm mềm, tựa lưng rất thoải mái."
Mặc Diễm cự tuyệt, "Khỏi cần, cậu thắt dây an toàn và ngoan ngoãn ngồi yên đấy."
Linh Duyệt ngồi yên sau nhìn đồng hồ quay số [1], mắt mở to hâm mộ nói: "Thầy Mặc, cái đồng hồ quay số này được nạm kim cương hồng ngọc ư?"
Linh Duyệt biết vật này vì cậu có sở thích là dùng đồ đẹp lót ổ. Có người thấy lông đuôi cậu xinh nên tính dùng đá quý đổi, hắn phổ cập kiến thức về đá quý đó trong vòng ba ngày với cậu, nghe đâu một khối có thể mua được một căn nhà, rất mắc. Đương nhiên, Linh Duyệt không đổi cho hắn vì trong mắt cậu, đồ tốt đấy kém xa đuôi lông chim quý của mình.
Mặc Diễm không để ý mấy thứ này, "Chắc vậy, chủ yếu là xe có sức kháng cự cao, lăn vài vòng vẫn chạy được, kim cương có hay không không quan trọng."
Linh Duyệt mím môi suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên che mặt, "Thầy Mặc, tôi muốn thả rắm, tôi sợ thả trên xe anh lại trách mắng, tôi bồi thường không nổi đâu."
Mặc Diễm nghẹn họng nên kêu cậu ta thả, hay là không? Thả thì mắc ói, chả lẽ nín ư?
Linh Duyệt thấy biểu cảm anh khó coi, cười híp mắt nói: "Tôi giỡn anh thôi, tôi đã thả xong rồi."
Khóe miệng Mặc Diễm giật giật, muốn đạp linh Duyệt ra ngoài cửa sổ, nhưng ngẫm lại hậu quả, Mặc Diễm đen mặt nhịn. Không được đụng, đụng thì choáng váng, đạp thì sẽ chết.
Linh Duyệt nghiêm trang sửa chữa: "Tôi nói câu kia để chọc anh thôi, tôi không có thả."
Mặc Diễm nhất thời giận đến chẳng buồn nói chuyện, đây nhất định là khắc tinh của anh!
Đến khách sạn, Linh Duyệt bước xuống xe bèn sờ thân xe thêm lần nữa, chờ cậu có tiền, cậu sẽ mua chiếc xe ngầu giống vậy còn nhuộm thành màu lông chim của mình, mặt trời chiếu một phát khẳng định sáng lạng nhiều vẻ, vô cùng phong cách.
Mặc Diễm nhìn cậu như nhìn "Kẻ đáng thương nhỏ bé chưa hiểu sự đời", kéo cổ tay cậu, "Về sau khi đi diễn tôi chở cậu theo, cho cậu nhìn đủ."
Linh Duyệt cảm động, "Thầy Mặc, anh quả là người tốt!"
Lần đầu tiên trong đời bị người khác phát thẻ người tốt, tâm tình Mặc Diễm phức tạp, mong muốn giải thích anh không phải người nhưng cảm thấy như đang chửi mình nên dứt khoát xóa bỏ suy nghĩ đấy.
Lúc về phòng Mặc Diễm kêu Phan Văn đến, " Cậu đi mua hai cân hạt xích quả (Torriya) [2], đầu nhỏ chút, phẩm cấp thích hợp cho tiểu yêu Linh Duyệt dùng."
Phan Văn kinh hãi hỏi: "Hai cân? Anh tính nấu cơm à? Cái này đâu ra sản lượng lớn đến thế? !"
Mặc Diễm ghét bỏ nói: "Tại sao cậu đần vậy? Cứ nói tôi muốn, ai không cần tích trữ, tôi dùng giá cao mua."
Phan Văn nghĩ Mặc Diễm điên rồi. Hồi đó giễu cợt Linh Duyệt chưa dứt sữa, nay nói đổi là đổi, "Khai thật nha, anh làm chuyện gì có lỗi sao? Anh làm gì cậu ta rồi?"
" Tôi có thể làm gì cậu ta? !" Mặc Diễm thẳng thắn nêu ý tưởng của mình, "Tôi hi vọng cậu ta nhanh chóng mạnh mẽ. Nếu ngày nào đó tôi không nhịn được đánh cậu ta một trận, cũng không đến nỗi gây chết yêu."
Phan Văn càng hết chỗ nói, vậy phải nuôi mạnh tới bao nhiêu? Lần trước thú dữ có ba ngàn năm yêu lực tới khiêu chiến, bị một quyền đánh khảm xuống mặt đất, khiến đối phương tốn mất ba ngày mới bò ra là ai? !
Sau đấy Mặc Diễm nói tiếp: "Đúng rồi, AWM và 98K, cậu làm hai cái đưa qua, đỡ khiến cậu ta nhìn tiểu yêu khác chơi bằng cặp mắt ganh tỵ."
Phan Văn: "... Lão đại tôi cảm thấy, ngài thử xem rõ người trẻ bây giờ thích gì, chơi game hay gì đó, bằng không tôi bị ngài chơi chết đấy."
Mặc Diễm mất nhẫn nhấc chân, "Tôi không đánh được cậu ta chẳng lẽ tôi không đánh được cậu?"
"Tôi đi!" Mặc dù Phan Văn cảm thấy Mặc Diễm rất không đáng tin, nhưng ở Yêu tộc nắm đấm ai lớn thì nghe người nấy nên y vội vàng tìm người mua xích quả, còn mua thêm hai cây súng đồ chơi, giữa trưa hôm sau tự mình dâng cho Linh Duyệt.
Linh Duyệt mới ngủ dậy, nhìn hai báng súng nước với vẻ mặt miễn cưỡng, "Thầy Mặc đưa tôi?"
Phan Văn một lời khó nói hết gật đầu ý tứ Mặc Diễm có lẽ thật sự mua cho cậu ta.
Linh Duyệt bối rối, "Cái này, thầy Mặc có ý gì?"
Phan Văn nhọc lòng giải thích: "Không biết sao thầy Mặc nhận định là cậu thích hai cây súng này."
Linh Duyệt suy nghĩ, rốt cuộc đã hiểu chuyện gì xảy ra, "Phụt! Thầy Mặc thật cổ lỗ sĩ, bình thường không có gì làm hoặc giải trí ư?"
"Suỵt!" Phan Văn vội ngăn Linh Duyệt, thì thầm nói: "Thầy Mặc nhà chúng ta lần đầu mua quà cho bạn nhỏ, anh ta rất sĩ diện nên cậu trăm lần đừng nói không thích trước mặt anh ta."
Linh Duyệt nhịn cười gật đầu, "Yên tâm, tôi sẽ dùng tám trăm từ ngữ để khen hai cây súng bách phát bách trúng, súng bắn bể đầu."
Phan văn: "... Không cần khoa trương như vậy."
---------------------------------------
Linh Duyệt ném súng lên bàn rồi kêu đồ ăn bên ngoài. Sau khi ăn uống xong cậu lướt Weibo, chỉ hai ngày ngắn ngủi, Weibo cậu đã tăng hơn bảy trăm vạn người.
Ngay trong lúc cậu ngủ thì trên mạng đang lộn xộn thành một nồi cháo. Thời điểm tất cả mọi người bùng nổ mắng Ngô Cẩm vinh, Ngô Cẩm Vinh "Bị buộc" đứng ra, phơi bày hợp đồng giữa công ty và Linh Duyệt.
Lợi nhuận chia năm năm, giai đoạn đào tạo công ty bù tiền. Ngô Cẩm Vinh còn chỉ ra: "Trước đây có vài lời đồn sai sự thật, tất cả hợp đồng trước kia đều chia năm năm, không hề cưỡng ép nghệ sĩ đi diễn. Hiên tại chúng tôi đã thu thập được vài chứng cớ nhục mạ công ty đã đạt đủ tiêu chuẩn khởi tố, trịnh trọng xin lỗi, hoặc chờ giải quyết cùng luật sư."
Cư dân mạng chính nghĩa như bị bóp cổ, bỗng nhiên chết lặng ngạc nhiên!
Nhiều người bày tỏ không tin: "Sao có thể? Trước kia nhiều lời bôi nhọ hắn chả giải thích, giờ tại sao đột nhiên nói ra?"
Lúc này có người nhạy bén tạo tin đồn: "Bây giờ mới tẩy trắng vì công ty họ đang nâng Linh Duyệt, cần thu nhận thêm người mới, nếu nhân phẩm xấu thì sao tranh tài nguyên mướn người được? Còn nữa, vì sao lúc đấy không kêu luật sư? Vì họ chờ người mắng hắn đạt tới số lượng có thể hầu toà đó một lũ ngu! Ngô Cẩm Vinh âm thầm này, thật sự là người tàn ác!"
Nhiều người bảo: "Hợp đồng rất có lương tâm, công ty dám khẳng định thì chắc chắn không phải lời vô căn cứ. Vậy chuyện trước kia Dương Hoằng Bác bị ép làm việc liên tục 72 giờ, cưỡng chế nhận phim có chỗ kỳ hoặc."
"Trước đây chỉ là tin đồn, nhưng tại Dương Hoằng Bác im lặng giống như ngầm đồng ý. Ngô Cẩm Vinh một tay nâng hắn, tại sao hắn có thể vô tâm vô phế như thế? Một số fan não tàn bị thoái hóa đến độ chẳng biết suy nghĩ à? Nhân phẩm thần tượng của các