Hơn bảy giờ tối, Linh Duyệt đang chải lông đuôi mình trước gương thì bỗng nghe thấy động tĩnh phía đối diện. Cậu nhanh chóng biến thành người chạy tới mở cửa, để lộ cái đầu ra nghiêng người cười ha hả chào hỏi: "Thầy Mặc?"
Mặc Diễm liếc cậu rồi kiêu ngạo hừ lạnh, nhóc con vô tâm, thêm anh vào Wechat rồi lại cự tuyệt hỏi thăm người ta, coi anh như máy nhắn tin à?
Linh Duyệt cười đuổi theo. Dân thành phố có rất nhiều thói quen tựa như yêu nông thôn bọn họ, nếu khó chịu cứ trực tiếp nói ra để đỡ tốn công đoán mò, đoán tới đoán lui nhiều khi đoán không chính xác còn tạo thành xích mích dễ gây hiểu lầm.
Linh Duyệt đuổi theo Mặc Diễm hỏi: "Tại sao anh tức giận?"
Mặc Diễm lạnh lùng, không đồng tình với câu hỏi này, "Tôi tức giận? Tôi giận lúc nào? Từ trước tới nay đều là tôi khiến người khác giận, chứ chưa nổi giận bao giờ."
Linh Duyệt buông tay, nếu trong lòng anh có lông khẳng định bây giờ nó đã nổ bay rồi, còn nói là không giận?
Bám theo sau lưng Mặc Diễm, Linh Duyệt chợt nhớ ra, "Đúng rồi, cám ơn anh rất nhiều vì đã đưa tôi món đồ chơi. Nó rất ngầu và rất vui, bày trong phòng cực kỳ phong cách, chim bay qua cửa sổ, sau khi nhìn thấy hai cánh đều run lẩy bẩy." Linh Duyệt nghiêm trang giương ngón cái lên khen ngợi. "Tôi thích lắm!"
Mặc Diễm cầm hai chai nước suối trong tủ lạnh ra, đưa Linh Duyệt một chai, vẫn là bộ dạng ngầu ngầu, "Cậu thích thì tốt." Nhưng giọng ôn hòa hơn rất nhiều.
Linh Duyệt nheo mắt, đột nhiên muốn ấn nút khống chế thầy Mặc.
Mặc Diễm ngồi trên ghế sa lon. vỗ kế bên mình hào phóng nhường chỗ cho tiểu bối ngồi, "Có đánh thắng không?"
"Hử?" Biểu cảm Linh Duyệt mờ mịt, "Đánh ai?"
Mặc Diễm đầy lãnh khốc hỏi: "Cậu cầm súng chơi với ai?"
Linh Duyệt cười nói: "Hôm nay tôi không có thời gian để chơi vì buổi chiều bận lướt Weibo, hay là tối nay chúng ta chơi với nhau?"
Mặc Diễm suy nghĩ về cảnh tượng anh cùng một đám tiểu yêu chơi chung, nhúc nhích đầu ngón tay một cái, nguyên đám chết hết và tội ác khiến Yêu tộc tuyệt chủng rơi xuống đầu anh. Nguyên nhân Yêu tộc tuyệt chủng: Vì một trò chơi.
Linh Duyệt thấy anh ngẩn ngơ, nhiệt tình mời gọi: "Chơi chung đi, chơi vui lắm. Không ai quen biết ai nên bắn chết sẽ không có cảm giác áy náy, mỗi phát một đứa, biu!"
Mặc Diễm trợn mắt há hốc mồm, "Bắn chết? !"
Tất cả tiểu yêu bây giờ đều buông thả vậy sao? Yêu tộc mẹ nó còn lại mấy con yêu, các ngươi cứ ha hả trải qua ư? Các ngươi chơi ở đâu? Đám quản lý ngu ngốc kia lại chưa phát hiện ra?
Linh Duyệt sờ cằm ngoẹo đầu mím môi, cảm giác suy nghĩ của Mặc Diễm và cậu về trò chơi hơi khác nhau.
"Thầy Mặc, anh chưa chơi trò này à?" Linh Duyệt lấy điện thoại ra bèn nhấn vào biểu tượng trò chơi, "Cái này?"
Mặc Diễm: "..."
Chết tiệt!!!
Thầy Mặc tự kỷ lắc đầu, chả buồn nói thêm câu nào nữa nên Linh Duyệt nhận ra anh hơi lúng túng. Cậu ngồi kế bên Mặc Diễm bèn nhanh nhẹn chuyển đề tài, quan tâm hỏi: "Anh ăn tối chưa? Hay tôi giúp anh gọi đồ ăn bên ngoài nha?"
Mặc Diễm uống một hớp, sắc mặt còn cứng ngắc hơn trước kia, "Phan Văn đi mua rồi."
Vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa vang lên, Phan Văn xách mấy hộp cơm vào, thấy Linh Duyệt cũng ở đây nên y hơi bất ngờ, sau đó cười ha hả nói: "Đúng lúc để tôi lấy thêm vài đôi đũa, ăn chung luôn đi."
Linh Duyệt vội vàng lắc đầu, "Không cần đâu, tôi đặt cơm rồi, tôi về trước nha."
Mặc Diễm kéo cậu lại, "Cậu có thể về ăn bữa nữa vì cậu lùn quá ăn nhiều sẽ cao hơn."
Linh Duyệt: "..."
Nếu cậu ăn bữa cơm này, có phải chứng minh cậu thừa nhận mình lùn không?
Mặc Diễm mặt lạnh thúc giục: "Ngớ cái gì? Rửa tay ngồi xuống ăn đi. Phan Văn phải xếp hàng để mua sườn cậu thích ăn đấy."
Nghe giọng điệu này, Linh Duyệt cho rằng nếu mình không ăn thì thầy Mặc còn tức giận hơn, lúng túng + giận dữ, rất dễ phát nổ! Cậu chạy chầm chậm đi rửa tay rồi ngoan ngoãn ngồi yên, cho thầy Mặc tí thể diện.
Sắc mặt của Mặc Diễm hoà hoãn lại, tiểu yêu ngu ngốc như thế nhất định không nhận ra anh chưa chơi qua bao giờ, Đúng vậy! Cậu không hiểu đâu!
-------------------------------
Ngày hôm sau, ngay khi đến đoàn phim Linh Duyệt lập tức tìm kiếm bóng dáng Dương Hoằng Bác nhưng thật đáng tiếc, Dương Hoằng Bác vẫn ổn định như thường,
Linh Duyệt hơi thất vọng, môi vểnh lên.
Mặc Diễm đứng sau lưng cậu, "Chả có thảm cảnh nào cho cậu nhìn đâu. Diễn xuất là bản lãnh nhà nghề, cậu nên xem chi tiết đi."
Linh Duyệt đang buồn bực về chi tiết thì lúc này, Dương Hoằng Bác theo thói quen đi về phía Hình Tuấn Phong, nhưng Hình Tuấn Phong lại đứng dậy kêu: "Anh Mặc, Duyệt Duyệt, tôi mua nhiều trà sữa lắm tới chia nào!"
Hình Tuấn Phong kêu Linh Duyệt, Dương Hoằng Bác đương nhiên sẽ không đến. Thực tế thì không biết là vô tình hay cố ý nhưng mọi người ở đây đều tránh hắn, đến người nâng hắn lên hắn còn đạp xuống, tâm ác vậy ai mà dám chơi chung?
Thấy Dương Hoằng Bác không cảm xúc đứng tại chỗ, Linh Duyệt bỗng mất hết hứng thú. Ngay cả cao hứng hay mất hứng cũng chả dám thoải mái biểu hiện, vậy sống còn nghĩa lý gì. Người như thế rất đáng thương.
Mặc Diễm lấy hai ly trà sữa ở chỗ Hình Tuấn Phong, còn đoạt của gã thêm cái trứng cuốn, nóng hầm hập đặt vào tay cậu, "Ăn đi, ăn cho mau phát triển."
Là lão đại Yêu tộc, anh thật sự vô cùng yêu thượng hậu bối, đồ ăn đều cầm về dâng lên tới miệng.
Linh Duyệt mím môi, muốn hỏi thầy Mặc, cậu lùn vậy sao? Sau khi cùng Mặc Diễm so sánh, Linh Duyệt sáng suốt ngậm miệng, bóc trứng cuốn ăn. Quả thật... thấp hơn cả khúc.
Linh Duyệt vừa uống xong trà sữa thì Vương Mỹ Mỹ cười híp mắt xoa xoa tay bước tới, dùng tư thế như bắt cóc bắt Linh Duyệt đi, "Duyệt Duyệt, cùng chị trang điểm nào!"
Trong bộ phim này, phân đoạn của cậu khá ít nên Vương Mỹ Mỹ sợ Linh Duyệt đi rồi sẽ không còn được sờ mặt cậu nữa bèn mỗi ngày quấn lấy cậu. Sau khi quay phim suốt một ngày, môi Linh Duyệt đã kết vảy, Vương Mỹ Mỹ thở dài cảm khái: "Tuổi trẻ tốt thật, tế bào phân chia nhanh chóng, năng lực phục hồi mau, qua một đêm da hư lập tức lành lại."
Linh Duyệt nghiêm túc nói: "Chị Mỹ Mỹ cũng trẻ mà, vĩnh viễn mười tám tuổi."
"Ai u cái miệng nhỏ ngọt dễ sợ," Vương Mỹ Mỹ nựng mặt Linh Duyệt, vừa khen vừa trang điểm cho cậu, "Dáng dấp cậu đẹp, diễn xuất tốt, hát cũng tốt Duyệt Duyệt chúng ta quá hoàn mỹ. Nhân tiện, bài cậu hát đang trên bảng xếp hạng nghe hay lắm. Chị bình chọn rồi, chị thấy tình hình đang rất tốt nên có thể tăng được thêm chút ít."
Linh Duyệt nghi hoặc hỏi: "Chị Mỹ Mỹ, bảng xếp hạng gì?"
Vương Mỹ Mỹ không ngờ Linh Duyệt là ca sĩ thế mà ngay cả bảng xếp hạng cũng chả biết. Cô vẽ chân mày cho Linh Duyệt bèn thuận tiện giải thích, "Bảng xếp hạng chính là cậu ra bài hát mới nổi tiếng trên các trang web, cơ quan truyền thông bắt đầu marketing nhân khí để cậu tiến vào bảng xếp hạng nhanh hơn, và được nhiều người biết tới hơn. Trong giới giải trí thường sử dụng Weibo để xếp hạng, cậu không biết à?"
Linh Duyệt thật sự không biết.
Vương Mỹ Mỹ nhắc nhở cậu: "Cậu đang nằm trong top 10 nên phải lên Weibo tuyên truyền. Cậu sao chả biết kinh doanh gì hết vậy? Lên đó quảng cáo đi."
Linh Duyệt táy máy, "Đó là người đại diện em làm."
Như vô tình Vương Mỹ Mỹ liếc Dương Hoằng Bác một cái, cười hỏi: "Anh ta không bận sao? Anh ta không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cậu, việc này phải tự thân vận