Ta Biết Sai Rồi

Chương 1


trước sau


Ngày 15 tháng 3, hôm nay là ngày đại đấu giá, và vật đưa đấu giá chính là một bộ trang sức được làm từ một trong những nhà luyện kim đầu tiên, được phát hiện trong lăng mộ của trưởng công chúa vang danh một cả một triều đại, tương truyền rằng bộ trang sức mạnh một sức mạnh lớn, chủ nhân tạo ra bộ trang sức là một tiên nhân mang lại phúc, lộc cho người sở hữu nó.

Đó là vì sao trưởng công chúa đấy lại vang danh và khiến cho tứ phương nể sợ, một thời Tống quốc sợ hãi trưởng công chúa ấy, mặc dù chỉ là một nước nhỏ không có lục địa lớn như nhà Tống lúc bấy giờ.

"Xin chúc mừng, bộ trang sức này thuộc về đại minh tinh Vệ Minh của chúng ta"
8

"Chúc mừng Vệ tiểu thư"

"Chúc mừng"

"Đại minh tinh xin hỏi khi nào cô sẽ ra mắt phim của mình"

"Không biết Vệ tiểu thư có dư thời gian để có thể cùng với tôi bàn về dự án phim kế tiếp không?"

"Xin hỏi Vệ tiểu thư có thể để tôi đưa tiểu thư về được không?"

Rất nhiều lời đề nghị với đại minh tinh, tóc vàng mắt xanh trong bộ trang phục dạ hội, thân hình bốc lửa, khuôn mặt xinh đẹp, tài năng diễn xuất bất cứ đạo diễn nào cũng muốn mời về đóng phim của mình, chưa nói đến gia thế của đại minh tinh này, quá sức khổng lồ.


Năm nay 25 tuổi sỡ hữu 3 hãng phim lớn nhất trong và ngoài nước, không những vậy còn chuyên đào tạo các idol một trong những ngành hot nhất hiện nay, và đương nhiên Vệ Minh là một đại idol có lượng fan khủng lồ.

Dưới ánh trăng tròn giữa hồ bơi của mình, Vệ Minh nhìn thấy một bóng người bước ra từ bộ trang sức mới đấu giá được, có giọng nói vang lên trộn lẫn với tiếng khóc của một cô gái, "Vệ Minh ngươi đi đâu rồi!"
4

Đột nhiên ánh sáng màu đỏ đặc trưng của bộ trang sức, cuốn Vệ Minh hiện tại đến một nơi, chính xác hơn là một cái kiệu xung quanh toàn là sắt bị che đi, có gì đó khiến bản thân khó chịu vô cùng.

Đợi chính xác bây giờ phải làm chính là đợi, khi màn vừa mở ra thì nghe được tiếng nói, "Tướng quân có người xuất hiện, đúng như tiên nhân đã nói"

"Được rồi mang y phục cho y, đừng để y chịu đói, chúng ta không còn gì ngoài chờ đợi tin từ người này"

"Tuân lệnh tướng quân"

Vậy là Vệ Minh đại minh tinh của chúng ta bị biến thành mỹ nam cống phẩm của Du Lạc Quốc gửi đến cho Định Hoàng Quốc, có điều thời gian đưa đến có chút trễ hơn dự định vài ngày bởi lễ nghĩa quá sức phức tạp cho một người từ trên trời rơi xuống, ăn thì thích mà nói thì nhiều.
1

Sau nhiều ngày di chuyển cuối cùng cũng đã được diện kiến hoàng đế trẻ tuổi của Định Hoàng Quốc 16 tuổi ngồi trên ngai vàng và ánh mắt màu xanh như nước của Vệ Minh lại nhìn thấy được bóng ai đó sau rèm, tuy rằng chỉ có hoàng đế trẻ tuổi này nói nhưng bản thân Vệ Minh cảm nhận được người sau bức rèm mới thực sự cường đại.
1

"Sứ giả tướng quân đường xa cực nhọc rồi, hãy đến Diễm Lục Cung nghỉ ngơi"

"Tạ hoàng thượng, lần này quốc vương của thần đến chỉ giao nhiệm vụ là bảo vệ công phẩm và nhanh chóng hồi quốc để bảo vệ"

"Vậy được rồi, nếu sứ giả trung thần như vậy thì một nữa cống phẩm đây cứ mang về, còn người thì trẫm nhận, hy vọng là hai nước sống với nhau thật an bình"
2

Sứ giả nhanh chóng mang nữa số cống phẩm hồi quốc gia của mình, Vệ Minh bị giam lỏng ở Diễm Lục Cung, ngự lâm quân canh chừng ngắt ngao nhưng đồ ăn vẫn có thể nói là không nuốt được lại không thể rời khỏi nơi này.

Nơi ngự thư phòng, trưởng công chúa đang cùng hoàng thượng xem tấu chương, nếu so về nhan sắc thì trưởng công chúa lại là nữ nhân có sắc đẹp hớp hồn bất cứ ai nếu như nàng ta không dịch dung trở nên xấu xí.

"Hoàng tỷ, lần này nước ta được mùa lớn, cũng đã ổn định trong ngoài rồi, chuyện phò mã ..."

"Không cần phải vội, hôm nay có lẽ bổn cung đã nhìn thấy một người có thể đáp ứng được các yêu cầu kia rồi!"

"Không hoàng tỷ, hắn không được, hắn không xứng nếu chuyện này thành sự thực thì còn đâu mặt mũi của hoàng tỷ nữa"

"Vậy hoàng thượng nghĩ nên là ai đấy?"


"Có lẽ đó là điều cứu nguy duy nhất lúc này mà thôi, nhưng trẫm phải xem là người như thế nào đã, mới có thể chấp nhận hắn làm tỷ phu của trẫm"

"Được rồi chuyện đó bổn cung không làm khó hoàng thượng đấu!"

*********

Lúc này Vệ Minh lại bỏ bửa cơm để ăn điểm tâm, và có lẽ món ăn có thể nuốt được ở đây lúc này chính là vài món điểm tâm này, y phục thì quá sức rườm rà, nên bộ trung y được mặc dù là ban ngày hay ban đêm, có thể nói xứng với

hai chữ mỹ nam, vẻ kiều diễm của Vệ Minh quả thực thú hút các cung nữ cũng như các thái dám trong cung.

Vệ Minh vẫy gọi một cung nữ lại lúc bước đến bất chợt nắm chặt tay cung nữ ấy, diễn một người tội nghiệm với đôi mắt long lanh đầy bi thương, "Cô nương có thể mang cho ta vài cuốn sách được không? Ta biết bản thân mình không được phép yêu cầu nhưng quả thực như vậy rất chán"

"Được được nô tì mang cho người", nói xong cung nữ ấy đỏ mặt chạy đi khỏi nơi đó.

Không chỉ có cung nữ ấy mà các cung nữ khác cũng bất ngờ không nghĩ cống phẩm người này lại có thể dùng chiêu câu dẫn đó, thật may mắn cho cung nữ ấy.

Để lấy lòng mỹ nam, cung nữ thái dám mang sách của mình đưa và được đáp lại là một nụ cười tươi tỏa sáng khiến người nhìn có thể bị mù.

Đang lúc đọc sách thì cả cung nghe giọng nói của thái giám vang vọng, "HOÀNG THƯƠNG GIÁ LÂM"

Một nam nhân mặc hoàng bào, gọn gàng mỹ quan anh tuấn bước vào, lập tức tất cả đều quỳ xuống kể cả Vệ Minh, "Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế"

"Bình thân", hoàng thượng liếc nhìn những cuốn sách được đặt ngay ngắn trên bàn, "Trẫm vẫn chưa biết ngươi là gì?"

"Hoàng thượng, thảo dân là Vệ Minh giữa chừng bị bắt và được gán ghép cho cái biệt danh cống phẩm này, lúc thức dậy thì đã bị nhốt lại rồi"

"Ngươi có thể đọc chúng sao? Ngôn ngữ Du Lạc Quốc dùng khác hẳn Đình Hoàng Quốc cơ mà"

"Không khác là mấy đâu, cũng chỉ là chữ tượng hình sau này được thống nhất lại mà thôi, nhưng nói đi cũng nói lại hoàng thượng tại sao lại giam lỏng thảo dân ở đây"

"Chưa ai dám nói trẫm với kiểu nói đó, ngươi không sợ trẫm chém đầu ngươi sao?"

"Chuyện đó thực sự là một vấn đề với thảo dân nhưng không phải bây giờ, hiện tại thảo dân thực sự sống không bằng chết rồi"

"Ngươi nói không giống bất cứ ai?"

"Được rồi hoàng thượng có thể nhờ người mang vài cuốn sách đến đây được không? Chứ thực sự chán lắm đấy!"


"Những cuốn sách kia vẫn chưa đủ với ngươi sao?"

"Không đâu những cuốn ấy đã đọc rồi, có cuốn nào đặc sắc hơn không?"

Hoàng thượng không nghi ngờ trực tiếp ra đề nghị, "Vậy cùng trẫm đến thượng thư phòng được chứ?"

"Được"

Thượng thư phòng là kho tàng sách của Đình Hoàng Quốc, có nhiều quan đại thần làm việc biên soạn ở đây, khi thấy mỹ nam chỉ mặc trung y đi vào, đôi mắt khinh rẽ của bọn họ dán vào người Vệ Minh, họ khinh thương và cảm thấy sự xuất hiện này có phần coi thường họ.

"Đây nếu ngươi thích thì cứ đọc hết chúng, mặc kệ bọn chúng đi đây là lệnh của trẫm, không ai được làm phiền hắn đọc sách, kẻ nào làm trái chém"
2

Lệnh hoàng thượng đưa ra có chút vô lý nhưng Vệ Minh cũng an phận ở một góc có chút ánh sáng, đến từ rất sớm với ngọn đèn dầu độc, đến khi họ về hết mới về Diễm Lục Cung ngủ, cứ vậy mà qua một thời gian không rõ là bao, cũng không rõ đã trôi qua bằng cách nào, không màn đến những thứ đang diễn ra bên ngoài cánh cửa.

Một cung nữ chạy đến, "Vệ Minh không ổn rồi, mau chóng chạy đi, trưởng ... trưởng công chúa công khai muốn Vệ Minh thành phò mã của mình"

"Đừng có nói bậy chứ người là trưởng công chúa người người yêu thích sao lại có thể muốn một cống phẩm như ta thành cống phẩm chứ"

"Thật đây là sự thật"

"Chưa có chiếu chỉ đừng có nói bậy như vậy chứ, với lại ta đã ở đây 1 tháng có chuyện gì đâu"

"Nhanh đi"

Tiếng động của bước chân đánh động suy nghĩ của Vệ Minh, bản thân không muốn tin càng không muốn dính đến trưởng công chúa, quyền thế của trưởng công chúa không phải nhiều người mơ ước sao, tại sao lại cứ tìm đến mình.

Lại cái giọng thái dám trong cung, "Bao vây lại không để một con ruồi rời khỏi đây"

Tiếng bước chân ngày càng gần và đứng ngay trước mặt Vệ Minh, "Vệ Minh lĩnh chỉ"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện