Ta Biết Sai Rồi

Chương 2


trước sau


"Thuận thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Vệ Minh tuy xuất thân là người nước khác nhưng tài hoa thông minh lại vô cùng tuấn tú, trẫm cảm thấy phù hợp cùng với trưởng công chúa Định Hoàng Kha Uyên xánh đôi, nay ban hôn đến ngày 15 tháng 3 này lập tức thành thân. Khâm thưởng
5

Phò mã mau tiếp chỉ"


"Tạ chủ long ân"

"Mời phò mã đứng dậy, chúc mừng phò mã"

"Tạ công công, Vệ Minh không có gì chỉ có thể tiễn công công", Vệ Minh hồn lìa khỏi xác đi đâu đó rồi, bây giờ thì hay rồi, tự dưng có vợ.

Định quốc nhiều năm bình ổn biên cương, mùa màng bội thu, giảm thuế liên tục nhưng quốc khố không ngừng tăng lại bởi các nước chư hầu cũng vậy mà cống nạp đúng thời hạn rất nhiều vàng bạc.

Chiếu chỉ điên đem Vệ Minh một cống phẩm thành phò mã chứ không phải sủng nam như thiên hạ nghĩ, vì vậy mà Định quốc như muốn nổ tung tin tức người người bàn ra tán vào, người lo ngại sự phản bội của tân phò mã, lại lo lắng chiến sự, mặc dù chỉ biết quá truyền miệng nhưng miệng của vạn người với hơn miệng của chỉ riêng trăm người.

Không chỉ ngoài cung mà ngay cả trong cung cũng vô cùng loạn, hoàng đế năm nay chỉ 16 đã kế vị may mắn chính là do trưởng công chúa thay tiên hoàng và hoàng hậu, buông rèm hậu thuẫn phía sau, đội ám vệ hoàng gia cũng một tay nàng điều khiển chuyên đi diệt trừ gian thần.

Trưởng công chúa Định Hoàng Kha Uyên, tự là Minh Uyên công chúa cũng vừa tròn 18 tuổi, so với mỹ nam cũng nhỏ hơn 7 tuổi, sự khập khễnh này thực khó mà chấp nhận, bởi lẽ không như dự đoán, từ một người có thể trở thành hoạn quan trong thượng thư phòng nay lại trở thành trưởng phò mã.
1

Trưởng công chúa đang giúp hoàng đế xem tấu chương thì hàng loạt các hoàng muội tiến vào

"Hoàng tỷ, hoàng thượng chiếu chỉ chuyện phò mã là sao?", tứ hoàng muội lên tiếng


"Thật quá phi lý", lục hoàng muội phản kháng

"Hắn chỉ là một cống phầm", thất hoàng muội cũng lên tiếng.

"Hắn không xứng"

"Hoàng tỷ vạn lần xem xét lại"

"Hoàng tỷ không thể nào số năm còn lại giao cho hắn được"

"Hắn không có gì qua mặt các hiền nhân của chúng ta được"

"Hoàng tỷ người mau nói hoàng thượng thu lại thánh chỉ đi, chuyện này cả thiên hạ đang đồn ầm lên đấy!"

Minh Uyên công chúa nhàn hạ đi đến bên ghế hớp một ngụm trà nhìn các hoàng muội đang nghị sự về thánh chỉ, các công chúa chưa ổn đã đến lượt các hoàng tử cũng xông đến, vậy cũng đủ hiểu đại công chúa trong lòng hoàng tử công chúa nàng quan trọng thế nào.

"Vậy các hoàng muội hoàng đệ nghĩ ai sẽ hợp với bổn cung đây!"

"Trương đại tướng quân, một thân võ tướng dung sĩ tay năm trăm nghìn quân lính thống trị sa trường, trăm trận trăm thắng, vị tướng trẻ tuổi nhất lịch sử"

"Vĩnh Thừa Ân, trạng nguyên cũng là con trai của Thừa tướng, không những gia thế tốt, học thức uyên bác nhiều năm rèn sách, một mực anh tú"

"Can Dương, đệ nhất tài tử Kinh Thành, thương gia sẽ không dính đến nội chiến"

"Ka San, hoàng tử sa mạc chịu ở rễ nơi ta cơ mà!"

Tất cả đều âm thầm cùng ý đồng loạt, "Nhất định không phải là tên cống phẩm mỹ nam kia"

Minh Uyên công chúa ý cười vẫn chưa hạ vẫn nhìn nhìn, hoàng thượng cũng im lặng bởi hắn là đã hiểu rõ vì sao hoàng tỷ lại hi sinh như vậy.

"Các đại thần đều lo ngại bổn cung sẽ cấu kết lật ngôi, cho dù bổn cung làm thế nào cũng sẽ dị nghị sau lưng, lần này may mắn có hắn nên nhất định hỗ trợ của hoàng thượng vững ngai vị vững mạnh Định quốc"

"Nhưng hoàng tỷ ..."

"Thôi nào phủ viện cũng đã chuẩn bị, bổn cung cũng nơi này ra vô bất quá tiện đi ra ngoài hơn, hoàng muội hoàng đệ nghĩ hắn sẽ làm gì được tỷ sao!"

Hiểu, tất cả đã hiểu nếu suy nghĩ xa thì mỹ nam kia quả thật rất tuấn tú, nước da trắng đến phát nỗi ghen tỵ, đôi mắt câu thần thật nhớ lại đã muốn ôm mỹ nam về nhà thôi, một phần vì lo cho hoàng tỷ và phần lớn thì hoàng tỷ đã cướp mỹ nam về nhà, xưa giờ chưa có bảo vật nào thoát khỏi tay của trưởng công chúa, trừ phi nàng có ý định nhường.

Diễm Lục Cung, một thân áo trắng đang đi qua đi lại suy nghĩ cách thoát ra khỏi đám người to lớn phía sau, dù sao cách ngày thành thân cũng chỉ vài ngày nữa.

Vệ Minh dù đã đọc khá nhiều sách nhưng vẫn chưa năm rõ được tình hình trong cung các ngõ ngách trong cung nhưng dù đi đến đâu cũng có người theo sát.

"Phò mã xin người hãy mau chóng quay về phòng ở nơi này không an toàn", viện cớ đi nhà xí để chạy nhưng vừa ló mặt ra đã bị phát hiện

"Phò mã người đang làm gì vậy?", Lúc này Vệ Minh đang trèo rào chạy trốn nhưng lại bị phát hiện


"Phò mã xin người hãy ăn nhiều một chút, mới có sức được", Ý định tuyệt thực không thành

"Phò mã người chạy không thoát đâu", chạy qua được khỏi một lớp người

"Phò mã xuống mau đi không là sẽ bị thương đấy!", dự định trèo cây ẩn nấp

Vệ Minh trăm phương nghìn kế liên tục chạy trốn nhưng dù có trốn nơi nào cũng bị mang về, ủy khuất dồn nén từ lúc đặt chân đến không gian này cho đến khi đại hôn chịu không biết bao nhiêu ức hiếp.


Ngày đại hôn trên con lừa yêu dấu của Vệ Minh một mỹ nam hỷ phục đỏ đến chói chang, hôm nay Vệ Minh trang điểm cực kì đậm, muốn hạ nhục nhưng lại mang một cỗ ầm ĩ đến bên tai, rồi còn xuất hiện đám người muốn lấy mạng mình.

Vệ Minh muốn hô lên với trời, "Tôi bị oan mà, tôi có muốn thế này đâu", một cái xác văng vào người làm lăn mấy vòng vào chỗ khuất, tưởng rằng đã trốn được không ngờ còn phát hiện được mà mang lại

lên con ngựa lớn tiếp tục đi.

Đến hoàng cung hết người này đến người kia làm khó bất quá mỵ lực dễ dàng vượt qua, thành công thành lễ đương nhiên là tiệc chúc mừng né không được uống cũng không được. Vệ Minh ngồi một gốc giả say thuận chiều theo thời gian đến tân phòng.

"Thỉnh phò mã mở khăn hồng voan", bà mối bên cạnh nói lễ tiết

"Đã biết, ra ngoài hết đi", Vệ Minh phát tiết tức giận

Nếu không phải phò mã thì bà mối này đã cho Vệ Minh một trận về thân phận xuất thân, "Không nên hấp tấp phò mã đêm còn dài, nghi lễ vẫn nên làm xong"

"Ta bảo ra ngoài"

Phát phong bao lì xì đuổi hết ra ngoài, cánh cửa phòng đóng lại Vệ Minh mở khăn một mùi son phấn ngợp cả mũi, nhanh chóng mang một thay nước ấm đến thay người kia lau đi

"Bổn cung trang điểm xấu lắm sao?", Trưởng công chúa đôi phần tự ti về nhan sắc dung mịch của mình trước phò mã.

"Son phấn loại tệ hại này tốt nhất không nên dùng, nếu muốn lần sau Vệ Minh này mang cho công chúa"

Lau đi mùi son phấn Vệ Minh lấy ra một chai nước hoa, xịt xung quanh, mùi hoa hồng nhè nhẹ làm người kia tò mò, "Đấy là gì?"

"Đây gọi là nước hoa"

"Nước hoa?"

"Túi gấm cũng là dạng khô đây là dạng nước, bất quá chỉ phù hợp nơi này", Vệ Minh gửi được một thứ mùi dễ dịu bắt đầu đánh hơi và đến trước tân nương cười cười xấu hổ, "Công chúa người biết y thuật sao?"

"Sao phò mã lại nói vậy?"

"Trên người chính là mang mùi dược thảo, nhẹ nhàng lại mang đến thoải mái vô cùng"

"Hihi phò mã thật biết cách nói chuyện, Còn phò mã?"
2

"Nhiều người nói mùi sữa, nhưng bản thân lại ngửi không ra", rồi đưa tay hít hít ngửi ngửi rồi nhúng vai lắc đầu thể hiện không vừa ý.


"Sữa?"

"À quên nữa còn một thứ chưa xong", Vệ Minh mang hai ly rượu đến bên Minh Uyên công chúa, "Công chúa nếu như người thực sự muốn làm nương tử của Vệ Minh này thì cùng Vệ Minh uống cạn ly này, dù tương lai có ra sao thì Vệ Minh đây một lòng một dạ phục vụ công chúa"
2

"Bổn cung chưa từng nghe ai nói câu này trong đêm tân hôn này cả"

"Không, đây là thật tâm thật lòng, muốn cùng công chúa sống tiếp những chuỗi ngày còn lại, dù tương lai sẽ có cải vã sẽ có những lúc không vui nhưng sẽ cùng nhớ lại lúc này, cả hai chính là can tâm tự nguyện ở cạnh nhau, kẻ nào dám làm gì công chúa thì kẻ đó chọc giận Vệ Minh, người nào bảo vệ công chúa thì nhất định Vệ Minh sẽ bảo vệ người đó chu toàn"
1

"Không nghĩ phò mã lại có thể nói ra những lời đó sau bao nhiêu lần chạy trốn"

"Ta muốn để công chúa suy nghĩ cho bản thân mình, ta hiện tại không quyền không tiền nhưng nếu được trở về nơi của ta cùng với công chúa nhất định sẽ bảo hộ công chúa"

"Phò mã thực sự khiến bổn cung tò mò đấy! Bổn cung chính là chọn lựa phò mã sẽ không hối hận"

"Vậy chỉ có nàng bỏ ta, chứ ta quyết không bỏ nàng"

Rồi cùng nàng uống cạn một ly, vừa uống sống Vệ Minh thấy được ánh mắt hơi ngạc nhiên của tân nương của mình lại còn che miệng cười như có gì đó rất vui.

"Quả nhiên là mùi sữa"

"Thật sao?", Vệ Minh hít hít cơ thể mình rồi nhìn mỹ nhân trước mặt, "Bản thân ta lại thích mùi hương trên người công chúa hơn, cảm giác thật sự tốt hơn đám người hôi rình kia"

"Hôi?"

"Đúng rất hôi, từ lúc bị mang đến đây còn bị nói là cống phẩm, thật sự rất chán ghét, còn tưởng công chúa sẽ là một người xấu vô cùng nhưng gặp lại khác"

"Bổn cung thật sự xấu, ai ai cũng nói vậy cả", ánh mắt ủy khuất khiến Vệ Minh không đành lòng.

"Không, công chúa nơi này là xấu nhưng nơi của Vệ Minh nhất định sẽ là mỹ nhân, chỉ là tìm đường về thật khó"

Trưởng công chúa có chút cảm thấy người trước mắt thú vị không giống bất cứ ai mà nàng từng tiếp xúc, "Đối với phò mã bổn cung xấu không?"

"Quả thật ...", Vệ Minh xấu hổ quay đâu đi chỗ khác nói tiếp, "Công chúa rất xinh đẹp, là người đẹp nhất trong số những người đã gặp qua, lần đầu thấy công chúa ở chính điện tuy là sau tấm rèm nhưng quả thật đã bị công chúa thu hút"

Chỉ một câu nói đơn thuần khiến trưởng công chúa hài lòng về người sẽ gửi nữa cuộc đời của mình, nàng gật đầu rồi tặng thưởng một nụ cười sáng ngời thân thiện, nàng cảm thấy làm thế sẽ tốt hơn, chậm chạp chiếm lấy mỹ nam này.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện