Thái y sau khi kiểm tra 3 lần mạch tượng cắn răng nói thật, "Bẩm công chúa, phò mã khó mà qua khỏi lần này, vi thần tắt trách không phải thần y không thể cứu chữa được phò mã lúc này, xin công chúa giáng tội"
Trưởng công chúa trong lòng như chết điếng, từ lúc tỉnh dậy chưa được bao thời gian đã nhận được tin dữ, nếu là người không quan trọng có lẽ lúc này sẽ bình thản ra cáo thị về phò ma qua đời nhưng không phải vậy mà bản thân nàng đau lòng không muốn mất đi, từng mảnh kí ức về phò mã như cuộn phim tua ngắn lại, những thứ mà bản thân đã nghĩ mình đã quên đã loại bỏ khỏi suy nghĩ, lúc này có lẽ nàng biết bản thân phò mã quan trọng như thế nào với mình.
Bạch Liên nhìn thấy cũng xót xa, bí mật của hai người vĩnh viễn là bí mật và những cung nữ như nàng không thể làm gì, không thể giúp không thể an ủi, tuy là người bên cạnh trưởng công chúa lâu nhất cũng là người đầu tiên nhận ra công chúa của mình đang gặp chuyện gì, mất một người quan trọng khổ sở như thế nào và nó nhắc đến cho nàng mối thù kia, mối thù của dòng họ của nàng.
Bốn người còn lại cũng không khác gì mấy, giữa không khí ấy, một người từ cửa bước vào trên tay là dĩa điểm tâm lấy từ phòng bếp, đi không phát ra tiếng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng hỏi, "Uyên nhi có chuyện gì vậy?"
Trưởng công chúa nghe giọng bừng tĩnh, giọng nói quá đỗi thân thuộc mang nàng ra khỏi hoảng loạn trong lòng, "Sư phụ, sư phụ, sư phụ"
"Là vi sư đây!"
"Sư phụ người phải cứu lấy người này, nếu không đồ nhi sẽ ân hận đến chết mất", trưởng công chúa chưa từng quỳ chưa từng hạ mình nay vì phò mã mà quỳ xuống van xin đến rơi lệ một trưởng công chúa nữ nhi yêu đuối.
"Uyên nhi đứng lên đi, vi sư sẽ cứu, cứu người mà Uyên nhi cầu, đừng khóc đứng lên đi"
Nữ nhân ấy không ai khác là người dạy võ hoàng thất cũng là một trong những người kế tục, với lời thề tận trung chỉ lo lắng không màn thế tục lại nắm trong tay ai phán quyết ai sẽ là tân hoàng đế tương lai, người này vô cùng bí ẩn không rõ ở nơi nào không rõ từ đâu đến, được gọi với chức danh, người dạy võ công hoàng thất, Cửu Cửu.
Thế nhưng lúc quay lại thì người bệnh đang dần biến mất, dừng như thời gian này đã không cần đến nữa, "Không kịp nữa rồi người này đã hết thời gian ở đây rồi!"
Trưởng công chúa lo lắng đôi mắt ngấn lệ của nàng khiến nàng trông mọi vật không rõ ràng, như một người sắp rơi xuống, nàng ôm lấy thân xác đang biến mất của Vệ Minh, "Vệ Minh, ngươi chưa dẫn bổn cung ra ngoài ngươi chưa thực hiện lời hứa, bổn cung nhất quyết không để ngươi rời khỏi đây!"
Có lẽ tai nàng nghe được những lời cuối cùng chính là hai từ, "Công chúa", tiếp đó nàng trông thấy một nơi hoàn toàn xa lạ nhưng bù lại Vệ Minh lại có hơi thở rất nhịp nhàng, cánh cửa trước mặt mở, mang người ra khỏi hồ bơi đấy vào bên trong, nội thất kì lạ nhất mà bản thân từng thấy, và câu hỏi hiện lên, "ĐÂY LÀ ĐÂU?"
Vệ Minh sau đó nhanh chóng tỉnh dậy, nhận thấy được trần nhà mình bởi cái hình trước mặt nếu không phải mình thì là ai, quay sang nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe cùng khuôn mắt vui vẻ của mỹ nhân, "Công chúa?"
Trưởng công chúa gật đầu vui vẻ, "Tỉnh rồi, tỉnh thật rồi, ngươi làm bổn cung thực lo lắng. Nhưng bổn cung không biết đây là đâu?"
Vệ Minh cố gắng ngồi dậy xác nhận một lần nữa, "Là nhà của ta, công chúa ... Tại sao chúng ta lại ở đây?"
"Tức thời vừa rồi phò mã đã bị nội thương nghiêm trọng, rồi còn bị độc nhiễm vào người nên đứng trước cửa tử, lúc đó không nghĩ lại tới được nơi này, bổn cung cùng rơi vào hồ nước kia rồi mang vào đây, đợi một chút thì phò mã tỉnh lại."
"Không nghĩ lại về nhà kiểu này, còn kéo theo công chúa nữa chứ, được rồi cũng khuya lắm rồi, công chúa cũng không thể mặc như thế này hoài được sẽ nhiễm phong hàn mất, chúng ta đi tắm thôi"
"Nhưng ..."
"Đã nói đây là nhà của ta nên từ sau này nơi này cũng là nhà của công chúa, say này đừng gọi là phò mã nữa gọi Minh Minh đi"
"Minh Minh"
"Ừ, đúng rồi, đi theo nào"
Vệ Minh xã bồn nước ấm theo đúng nhiệt đồ, lấy ra hai áo choàng đặt bên ngoài, nhìn cái người xinh đẹp kia lóng ngóng sợ sệt không còn là một trưởng công chúa cường đại nữa, lại có chút đáng yêu khi nhìn thấy thế này, "Công chúa đang làm nghịch gì đấy?"
Trưởng công chúa hồ hởi ra mặt khuôn mặt hài tử không khác là bao, "Minh Minh nước ấm từ nơi này chảy ra thuận tiện vô cùng"
"Đúng là vô cùng thuận tiện, công chúa đừng nghịch nữa, đi tắm thôi"
"Làm sao mà tắm, ở đây đâu có người"
"Được rồi để ta"
"Hả!", không rõ do hơi nước hay bản thân mà trưởng công chúa cảm thấy rất nóng.
Vệ Minh đem công chúa cởi ra hết y phục cả nội y, lấy xà bông mà tắm cho người, dù có la như thế nào nhưng khi đã vào ngâm người thì không còn la hét nữa.
"Minh Minh cũng vào trong này đi, ấm lắm, bổn cung biết ngươi là nữ mà", trưởng công chúa hồn nhiên nói thẳng, có lẽ niềm hạnh phúc chính là thấy người an toàn không sai cả.
"Làm sao công chúa biết?"
"Thì Oa Ngân San nói, nàng là tiên nhân điều gì chả biết"
"Được rồi"
Trong làn hư ảnh của hơi nước, thân hình của đại minh tinh hiện rõ trước mặt của trưởng công chúa, đẹp không gì sánh bằng, có lẽ