Ta Biết Sai Rồi

Chương 12


trước sau


Tổng cổng có 5 đoàn sứ giả đi đến, có cả nước chư hầu, lễ hội của một nước lớn không đơn thuần chỉ là vui chơi mà còn là thể hiện khí thế của một nước không đơn giản người ngoài nhìn vào, chỉ cần sai một bước rất có nguy cơ mất nước, bị tấn công biên giới.

Đương kim trưởng phò mã đứng ra đại diện đón tiếp sứ đoàn, một nam nhân kim bào, khuôn mặt thu hút bất cứ ai nhìn vào, chưa nói đến nam nhân thân phận xuất phát là cống phẩm, đón tiếp sứ giả quả thật có chút coi thường.

"Trưởng phò mã đứng ra tiếp đãi chúng tôi thật vinh hạnh, nhưng không nghĩ phò mã xuất phát là một mỹ nam khổ sở như vậy"

"Hoàng tử Tống triều quả thật tin tức tinh thông, ngay cả chuyện nhà người khác cũng chen vào thật không nghĩ hoàng tử lại có sở thích giống nữ nhân như vậy"

"Phò mã ... ngươi"

"Hoàng tử, mời"

Tống triều là đế quốc có lãnh thổ rộng lớn nhất, hoàng thân cũng vô cùng cao ngạo, hoàng tử dẫn đầu đoàn sứ giả này là một ví dụ điển hình, tuy có thông minh tuấn tú nhưng quá sức ngạo ngễ dễ mắc mưu gian thần.

Định Hoàng Quốc ngoài tiên hoàng ra, có hai vị vương gia và một vị cô cô, có lẽ người uy quyền nhất chính là nhị vương gia, Định Hoàng Sơn Quân.

"Vệ Minh tham kiến nhị vương gia"

"Ngươi là phò mã của Minh Uyên công chúa"

"Đúng vậy thưa vương gia"

"Đúng là phu quân của tiện nữ đấy! Cũng chỉ thứ bỏ đi mới hợp với thứ bỏ đi"

Nói rồi một bước đi thẳng vào trong, câu nói đó khiến Vệ Minh khó chịu, hai người còn lại cũng không khác mấy, hoàn toàn coi thường trưởng công chúa.


Hoàng thượng hoàng bào đi đến, "Tỷ phu"

"Tiểu đệ sao lại đến đây không phải ngồi ở nơi kia tiếp đón sứ giả chứ"

"Không có hoàng tỷ thực sự trẫm không làm gì được"

"Vậy à, tiểu đệ hiện đang là hoàng thượng đấy, uy nghiêm của người đâu"

"Nhưng trẫm không thể hiểu được bọn họ nói gì cả, nếu không có hoàng tỷ trẫm không tự tin như vậy"

"Được rồi", Vệ Minh lấy ra một sợi dây màu vàng rất đẹp rồi cột vào cổ tay hoàng đế, "Đây là thứ cả thế giới này có tìm cũng không ra, tiểu đệ nay ta không có gì để giúp để nhưng sợi dây này có thể giúp đệ, những lần khó khăn nhất hãy tìm một nơi vắng vẻ và kể chuyện đấy ra, sợi dây sẽ cử người để giúp"

"Thật sao tỷ phu"

"Đúng là vậy đấy, nên nhớ đừng để bất cứ ai xung quanh mình"

"Vâng tỷ phu, trẫm nhất định sẽ an bài tốt để hoàng tỷ yên tâm nghỉ ngơi"

Hoàng thương 16 tuổi lăn xăn đi trở lại chỗ ngồi của mình để cùng đàm đạo, cái phong thái hoàng đế thật ra đã có, cũng hiểu chuyện chỉ là dưới cái bóng của trưởng công chúa quá lâu không nhận ra mà phát huy thôi.

Vệ Minh hồi lại tẩm cung của trưởng công chúa, nghe lại lời của Tâm Hằng cùng Bạch Liên, lại nhìn thấy Song Tuệ đang hết sức thống khổ mà đau đầu, "Muội đừng có khóc nữa, nàng không sao, đơn giản là cơ thể đang dần hòa hợp thôi, không nghĩ lần này bá ấy là chấp nhận để muội làm loạn như vậy"

"Ca ca đừng trách bá ấy là muội sai muội ngang ngược, ca ca mau cứu nàng ta đi, không thì muội có chết cũng không nhắm mắt"

"Cái nàng ta cần không phải là thuộc giải mà là thời gian, muội đi cùng có biết Cốt Xuyên Nhãn để ở đâu không?"

"Trước khi ngất đi, nàng ta đưa cho muội, nó gì đó nhưng muội nghe không rõ là gì?"

"Vậy nó đâu?"

"Đây"

Mở nắp bình ra, một mùi tanh tưởi thoát ra, khiến tất cả đều nôn một trận, Vệ Minh sớm đã biết nên né trách được, cầm lấy để trưởng công chúa ngửi, rất nhanh người nôn ra những thứ không cần thiết, cả một vũng đất đen trong người đều nôn ra cả, và người lãnh trọn là Vệ Minh.

Tiếp nhận khăn lau đi những thứ trên mặt, Vệ Minh kế đến là chạy ngay ra ngoài đem ngoài bào đốt, sau đó cũng nôn một trận kịch liệt, nôn đến không còn sức lực.

Những âm thánh cuối cùng nghe được chính là "Phò mã" "Ca ca"

*********

Nữa chừng Tống hoàng tử sử giả lên tiếng thách đấu, "Nghe nói Định Hoàng Quốc nổi danh võ kị sa trường, lần này bản vương đến với thân phận sứ giả chính là học hỏi không biết hoàng thượng có thể nể mặt mà thể hiện đôi chút không?"

"Chuyện này hoàng tử không phải lo ngại đâu, trẫm đương nhiên là đáp ứng cho hoàng tử và người mà hoàng tử muốn đấu là ai?"

"Đương nhiên là với hoàng thượng rồi, truyền nhân của võ học hoàng gia"

Thân thể của hoàng thượng từ nhỏ đã không rèn luyện, nếu đã lỡ đáp ứng thì phải ứng chiến nếu như vua một nước yếu mềm nhất định sẽ làm trò cười cho thiên hạ.


Nhị vương gia lên tiếng, "Không nhất thiết phải để hoàng thượng ra tay, bản vương cũng là một truyền nhân võ học hoàng gia, lần này thay mặt hoàng thượng đứng ra tiếp nhận"

"Nhị vương gia nổi tiếng sa trường trăm trận trăm thắng, hậu bối sao có thể là đối thủ của người, với lại hoàng thượng ngồi lâu như vậy nhất định sẽ rất mõi mệt bản vương chẳng quá là giúp hoàng thượng giãn gân giãn cốt. Hay là hoàng thượng quá yếu để tiếp nhận thách đấu này"

"Nói chuyện tầm phào, đường đường là hoàng thượng sao lại yếu đuối được", tam hoàng cô lên tiếng cãi lại, "Chỉ sợ khi hoàng thượng ra tay e rằng lại khiến cho hoàng tử Tống quốc bị thương, hay vậy đi để tứ vương gia tiếp hoàng tử, như vậy coi như là nể mặt mũi không khiến ai bị thương"

"Cũng được, nhưng bản vương lại nghĩ tứ vương gia sẽ là người bị thương mất, võ công hoàng gia Tống quốc không phải là người thường truyền miệng không xác thực"

Nói rồi bước ra giữa sân đấu ngông cuồng hất mặt nhìn đối thủ, nhưng chưa gì đã bị một chưởng làm quỳ xuống nền đất, và người ra tay không phải là tứ vương gia, cũng không phải hoàng thượng, càng

không phải thị vệ.

"Hoàng tử xem ra tệ rồi, ngay cả một nữ nhân như bổn cung còn đánh không lại, lại đi cuồng ngôn thách đấu với hoàng thượng", bá khí của trưởng công chúa vẫn như ngày thường

"Tiện nữ dám đánh lén bản vương"

"Chả phải hoàng tử đã thủ thế chuẩn bị sao! Lần này xem ra Tống triều nên cử người qua học hỏi thêm đây"

"Ngươi ... "

Hoàng tử Tống triều bị bẽ mặt xông mặt, chưa đến 5 chiêu lại một lần nữa đánh văng ra ngoài, cứ vậy xông vào hết 3 lần liền như vậy ngã xuống bất tỉnh.

"Thật là ...", trưởng công chúa hướng hoàng thường hành lễ, "Tham kiến hoàng thượng"

Hoàng thượng nào để hoàng tỷ quá lâu, đích thân đi xuống đón người, "Hoàng tỷ chưa khỏe sao lại đến đây rồi, chả phải trẫm đã căn dặn phò mã không cho hoàng tỷ đến đây sao"

"Nào được, hoàng thượng chúng ta không thể thất lễ với các sứ giả được, còn nữa phò mã cũng đã lao lực một hồi không thể khiến phò mã lo lắng được"

"Cũng được nào nào cùng ngồi với trẫm, thương thế vẫn chưa hồi phục thực sự khiến trẫm lo lắng đấy"

"Hoàng thượng đừng nói vậy chứ, cứu hoàng thượng là nghĩa vụ của bổn cung, chưa nói đến danh phận, hoàng thượng là đệ đệ của bổn cung sao lại có thể dương mắt nhìn được"

"Được được rồi trẫm không nói lại hoàng tỷ, hôm nay chỉ ngồi xem thôi không được đụng tay vào, không khéo phò mã lại trách mắng trẫm"

Uy quyền của Định Hoàng Quốc một chiêu mà lấy, nào ngờ một nữ nhân ốm yếu bệnh tật lại đánh ngã cả một hoàng tử Tống triều cao to mạnh khỏe cũng dương cao khí thế của võ thuật vương Định Hoàng.

Các sứ giả đều lo ngại về sự thông minh của trưởng công chúa nay chứng kiến thêm võ công quả thực là nữ nhân khiến cả nam nhân còn kính nể.

Rất tiếc nữ nhân đã có chủ, lại là mỹ nam đón bọn họ, tự cảm nhận không có cửa nào có thể đánh lại phu thê bọn họ.

Chuyện nghị sự lễ hội cũng vậy mà giải quyết êm xuôi, chỉ có 3 vị hoàng thân có chút bực bội không yên, năm đó nếu không phải tiên hoàng được chọn vì hoàn cảnh nếu không bọn họ cũng có quyền tranh đấu ngôi vị.

Mà trưởng nữ đầu tiên của tiên hoàng lại với nữ nhân bên ngoài thôn nữ không xứng bên cạnh, mọi việc đều trách lên người trưởng công chúa không rõ nguyên nhân.

Từ xa Oa Ngân San vô cùng ngạc nhiên tại sao ngay cả bản thân cũng không làm tỉnh được vậy mà tên không hiểu biết gì về thời gian này lại có thể làm được chuyện đó. Căm phẫn, tức giận, thoát một cái đã đứng trước giường bệnh của Vệ Minh, tay cầm kiếm dơ cao.

<Soẹt đùng> kèm theo là tiếng hét trong đau đớn

Chín đạo thiên lôi cứ thế mà đánh vào người Oa Ngân San, cả tẩm cung rực sáng như ngọn đèn pha, ngay cả cẩm y vệ hay thị vệ hoàng cung đều bị kinh động kéo đến, có vài người nhanh chân đi đên chứng kiến tiên nhân lôi kiếp hạ phàm.


Hoàng thượng được bẩm báo cùng trưởng công chúa đi đến xem kết cục, có lẽ nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp nằm dưới đất, trưởng phò mã nằm ngay ngắn trên giường. ngoại y cũng bị đánh làm tan biến cả một kim bào, chỉ còn trung y bị cháy rã phân nữa không đứng đắn.

"Thu Nguyệt, Hương Thảo đưa phò mã vào trong thay y phục"

"Vâng công chúa"

"Thái y đã gọi đến chưa?"

Vừa dứt câu nói thì một thái y chạy đến, "Hạ thần tham kiến hoàng thượng, trưởng công chúa"

"Không dài dòng nữa kiểm tra xem người nằm đó có sao không?"

"Vâng vâng trưởng công chúa"

Sau một hồi bắt mạch kiểm tra, "Bẩm hoàng thượng, trưởng công chúa, nữ nhân này không sao cả, chỉ cần kê vào thang thuốc bổ tịnh dưỡng vài hôm ắt sẽ khỏe lại"

"Được rồi, lui ra đi, hoàng thượng về nữ nhân này có chút quen biết với bổn cung"

"Hoàng tỷ có thể giao nàng cho trẫm chăm sóc được không?"

"Thoạt nhìn đã ..."

"Hoàng tỷ đừng nói vậy chứ"

"Được, nhưng hứa với tỷ không được để người này chịu bất cứ tổn thất tinh thần hay thể xác nào"

"Được trẫm hứa"

"Theo lời hoàng thượng mà làm, bổn cung đi xem phò mã thế nào đã"

Hoàng thượng hùng dũng ra lệnh, "Người đâu mang nàng về tẩm cung của trẫm, chăm sóc chu đáo, chỉ cần một vết thương nhỏ trẫm liền chém đầu các ngươi"

"Tuân lệnh"

Đội của hoàng thượng rời đi, lúc này trưởng công chúa mới nhìn rõ cái người thời gian qua chưa gặp, một chút ốm, một chút sơ xác nhưng vẫn đẹp như xưa, nàng vừa bước vào đã trông rõ hơn khóe miệng đang chảy máu.

"GỌI THÁI Y NGAY"

"Bẩm công chúa, phò mã mạch đập rất yếu, e rằng ..."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện