Ta Biết Sai Rồi

Chương 18


trước sau


Lúc Vệ Minh tỉnh lại và cũng nhận ra bản thân đang ở một nơi nào đó vô cùng xa lạ, cái mùi hương hoa mai phản phớt đây đó không giống bất cứ mùi hương đã từng gặp qua. Rồi một nữ nhân bạch y tay kim châm đang lướt qua ngọn lửa, đôi mắt hiền hậu nhưng đầy vẻ cô quạnh.

"Tỉnh rồi sao, ta không nghĩ đồ nhi của ta lại dám vì một người mà đến cầu xin ta, tuy là nội thương nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng bị Cổ Xuyên Nhãn xâm lấn, nếu như không mang đến đây chắc là bây giờ ngươi đã chầu diêm vương rồi"

"Sư thái người là ai?"

"Ngươi biết trưởng công chúa chứ?"

"Vâng vãn bối biết"

"Ta là người dạy võ công cho hoàng thượng, công chúa, hoàng tử, trưởng công chúa cũng là đồ nhi của ta, lần đầu nha đầu ấy cúi đầu mong ta ra tay cứu chữa, xem ra ngươi rất quan trọng với nàng ta"

"Đa tạ ơn cứu mạng của sư thái nhưng bây giờ vãn bối phải trở về nếu không mọi người sẽ lo lắng"

"Đừng nóng vội, ngươi phải đã bất tỉnh hơn tháng rồi, đợi bình phục hẳn mới có thể về nhà được, với lại nơi này là ngoài Kinh Thành ngươi về bằng cách nào, mà ngươi muốn về đâu?"

"Điền trang Hạnh Phúc, vãn bối làm việc ở đấy"

"Nghe đâu Uyên nhi mua nơi đó cho tên phò mã mỹ nam sủng, hắn rất soái nhưng ta lại thấy ngươi là người soái nhất mà ta từng thấy, cũng rất kì lạ phò mã không rõ tung tích sau khi xuất hiện đón tiếp sứ giả"

"Sư thái có thể cho vãn bối biết tên để báo đáp không?"

"Vậy cứ gọi ta là sư thái là được, còn ngươi"

"Gọi vãn bối là Vệ Minh, như vậy nghe thân thiết hơn"


"Được rồi tiểu Minh ngươi nghe lời ta nghỉ ngơi thật tốt rồi ta đưa ngươi về điền trang, nhưng tại sao ngươi lại xuất hiện trong hoàng cung lại bị thương nghiệm trọng như vậy"

"Đi giao nông sản cho hoàng cung theo lời phò mã, giữa đường không rõ vì sao bất tỉnh lúc tỉnh dậy thì thấy sư thái xinh đẹp trước mặt rồi"

"Ngươi thật dẻo miệng, không biết nếu mấy công chúa rồi quận chúa kia thấy người rồi có muốn đem ngươi về làm phò mã hay quận mã gia không nữa"

"Bọn họ không làm vậy đâu, bởi vãn bối có nương tử rồi"

"Nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình mà"

"Nhưng với vãn bối cảm thấy nhất phu nhất thê là tốt rồi, vãn bối không đủ sức nuôi thêm một tiểu thiếp nữa đâu"

"Ngươi thực kì lạ nếu như tên phò mã của Uyên nhi là ngươi thì ta đỡ lo biết mấy"

Tĩnh dưỡng bảy ngày dài, Vệ Minh có thể xuống giường đi lại, đập vào mắt chính là một tiên cảnh chưa bao giở hết đẹp, những cánh hoa, những cây cỏ đẹp không thể nào hình dung được.

"Đẹp lắm đúng không?"

"Sư thái, sớm"

"Đây là di sản của tiên đế đấy, cũng là nơi mà ta đã dạy cho hắn biết cách làm minh quân, tiểu Minh ngươi nghĩ tân hoàng thượng bây giờ đã đủ sức chưa?"

"Nói thực thì chưa, tham quan còn nhiều, nhiều loạn lòng dân có thể khiến phát lên khởi nghĩa, minh quân không tôn tại khái niệm hay quy cũ nào, tùy vào thời kì tùy vào lòng người, chỉ cần đáp ứng được đa phần thì chính minh quân, còn chỉ đáp ứng đám quan vô lại thì không phải minh quân"

"Tiểu Minh bản thân ta cảm thấy ngươi không thuộc về nơi này, cái nhìn của ngươi không thiên về tình cảm hay lí trí, ngươi xem mọi vật rất đỗi bình thường, đến nỗi cả mạng sống ngươi còn suýt nữa giao lại cho diêm vương. Minh Minh ngươi là một đứa nhỏ thông minh, đừng để vòng luẩn quẩn bám lấy ngươi đừng bước vào quan trường, cứ làm nông là được, điền trang đó thực sự hợp với cái tên Hạnh Phúc"

"Vãn bối cũng nghĩ vậy sư thái"

*******

Rời khỏi tiên cốc trở về điền trang, vừa đặt chân đến nhìn thấy chính là Oa Ngân San đang uy hiếp từng người trong điền trang, với cương vị là tân hoàng hậu, thu lại chỗ này.

"Các ngươi còn không mau cút hết cho bổn cung, muốn tạo phản sao"

"Hoàng hậu nương nương xin bớt giận nhưng quả thực chủ nhân nơi này không có ở đây với lại rời đi chúng thảo dân không biết đi nơi nào"

"Ta nói nếu các ngươi không bảo hắn ra diện kiến bổn cung thì các ngươi cũng theo hắn mà biến đi, lũ tiện dân"

Không chỉ tất cả khó chịu mà Vệ Minh vừa tới cũng khó chịu nhíu mày lên tiếng, "Oa Ngân San ngươi lại đang làm cái gì đáy"

Lúc Ngân San quay lại cũng nhận ra người mình muốn tìm đã xuất hiện, "Trưởng phò mã đây rồi, bổn cung đến lấy lại mảnh đất này"

"Có gì để nói, ngươi muốn lấy là lấy sao"

"Hoàng thượng đã ngự ban nơi này cho bổn cung sao lại không thể lấy chứ"

"Vậy thánh chỉ đâu, nói ta làm theo lời ngươi sao, không dễ vậy đâu"

"Ngươi đã lấy hết những thứ vốn dĩ thuộc về bổn cung thì lần này đến lượt bổn cung tước đoạt hết mọi thứ của ngươi"

"Ngươi đã là hoàng hậu còn muốn gì nữa"


"Nhưng người ta muốn lại bị ngươi cướp đi mất, Vệ Minh ngươi nói bổn cung nghe xem bổn cung nên xử lý với đám điêu dân cản đường cản lối thế nào đây"

"IM MIỆNG, đường đường là nữ chủ nhân của cấm cung ngươi lại không lo an phận lại đến đây nhiễu loạn điền trang của ta"

"Còn dám quát mắng bổn cung sao. NGƯỜI ĐÂU ĐEM HẮN GIẢI VỀ NHA MÔN, KHI QUÂN PHẠM THƯỢNG"

Vệ Minh bị bắt lại nhưng có lẽ mệnh trời không có phép đúng lúc đó trưởng công chúa xuất hiện, cũng vừa chứng kiến được gương mặt khác của Oa Ngân San, gương mặt bị biển đổi như tâm hồn của nàng.

Vệ Minh vùng dãy, "Oa Ngân San ngươi biết rõ mệnh trời khó mà sửa được, đến lúc này ngươi còn mê muội vậy sao"

"Tại sao ngươi lại bên cạnh muội ấy được mà ta lại không, tại sao ta lại là hoàng hậu cơ chứ, Vệ Minh sự xuất hiện của ngươi chính là kiếp nạn của ta, lần này ta sẽ hóa giải kiếp nạn của mình"

"Thả phò mã của bổn cung ra", trưởng công chúa ra lệnh tên nào dám không nghe, dù sao người kia cũng chỉ là tân hoàng hậu sức còn yếu kém, ngay cả hoàng thượng còn nghe lời trưởng phò mã huống chi là mấy tên lính.

Vệ Minh được thả ra xoa xoa vai với cổ tay mình, "Oa Ngân San ngươi nói ta cướp đúng không, vậy bây giờ ta cướp nàng trước mặt ngươi"

Trong cơn thịnh nộ của mình, Vệ Minh tiến đến trước mặt công chúa, giữ khuôn mặt nàng cúi người nghiên đầu tiến sát lại, hai đôi môi dính lấy nhau trước mặt Oa Ngân San, rất nhẹ nhàng cả hai hoàn thành một nụ hôn nhẹ.

Tay ôm eo của trưởng công chúa, đôi mắt đắc thắng nhìn lấy Ngân San, khuôn mặt đậm nụ cười thắng lợi,

"Oa Ngân San đã nhìn kĩ chưa, trưởng công chúa của ngươi bây giờ thuộc về ta, mãi mãi không bao giờ thuộc về ngươi"

"Ngươi ... ĐI CHẾT ĐI", Ngân San tức giận với sức mạnh còn xót lại của mình một chưởng đem tính mạng của Vệ Minh một lần nữa ngàn cân treo sợi tóc.

Bề ngoài vẫn không có chuyện gì xảy ra nhưng làm sao có thể qua mắt được Bạch Liên hay Tâm Hằng được, khả năng xác định là bán sống bán chết.

Hình ảnh dần nhòe đi nhưng vẫn ánh mắt ấy nhìn đến Ngân San không nói gì.

"Ngươi ...."

Trưởng công chúa không muốn ai đụng vào người của mình nay lại một chưởng mạnh khó chịu lên tiếng, "HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG, nơi này là đất của bổn cung khế ước bổn cung giữ, nếu hoàng thượng muốn lấy hãy nói lại bổn cung không cấp"

"Muội ... cả muội cũng bị hắn mê hoặc, hắn không phải ..."

Trưởng công chúa nhanh chóng ngắt lời, "Dù là ai đi nữa cũng đã là phò mã của bổn cung hà cớ gì mà hoàng hậu nương nương lại nặng tay hạ sát như vậy, mời hoàng hậu hồi cung, chuyện nhà bổn cung tự có cách giải quyết"

"ĐI"

Oa Ngân San nộ khí đầy mặt rời khỏi nơi đó thì Vệ Minh hoàn toàn gục ngã, cả người ngã xuống thổ huyết rất nhiều.

"Nhanh mau đen phò mã vào trong"

"Vâng vâng"

Sự việc xảy ra những lão bá tánh bình thường hơi chút lớn tuổi cũng nhận ra nương tử của ân nhân là ai, nữ nhân thì hoang mang vô cùng, nam nhân lại cảm thấy tự hào cho màn vừa rồi.

Tâm Hằng bắt mạch xong cũng không nói gì.

Bạch Liên cũng y chang vậy.

"Tạm thời quay về làm việc đi, Hương Thảo đi xem một vòng nơi này đi, còn Thu Nguyệt ra canh chừng bên ngoài"

"Vâng công chúa"


Người đi hết lúc này Bạch Liên cùng Tâm Hằng nhìn nhau trao đổi suy nghĩ, Tâm Hằng lên tiếng, "Công chúa phò mã chính là nội thương rất nặng, có thể tàn phế suốt đời"

"Trong chưởng lực của hoàng hậu có một lượng kịch độc rất nặng nếu như lành lặn chữa khỏi e rằng cũng vì độc mà chết", Bạch Liên tiếp lời

Văn Thuần lúc này mới xuất hiện, "Công chúa, trong điền trang có một nơi gọi là động xà những con rắn nơi đó do phò mã bắt được và nuôi dưỡng, còn có một mảnh đất trồng hoa, có cả nơi trồng thảo dược nữa, những loại này vừa có thể dụng làm nguyên liệu cũng có thể là cây thuốc.

Tâm Hằng hiếu kì hỏi, "Động xà nơi đó có loại rắn đã cắn công chúa đúng không?"

"Quả thực phò mã lấy độc rắn cũng từ nơi đó"

Trưởng công chúa lên tiếng, "Văn Thuần ngươi nói bổn cung nghe bây giờ nên làm thế nào?"

"Bẩm công chúa về chuyện bệnh tình của phò mã đành nhờ người ấy đến đây, nếu không nhanh e rằng sẽ muộn mất, phò mã lần ở tẩm cung sự việc thiên lôi quả thực đã bị thương muốn tán mạng, vừa khỏi xuất hiện thì lại bị hoàng hậu một chưởng đánh sắp chết. Phò mã thật tội nghiệp"

"Văn Thuần ngươi theo phò mã lâu rồi nhỉ!"

"Không dám công chúa, thuộc hạ cũng chỉ là âm thầm xem phò mã làm gì ngày thường mà thôi, với lại công chúa ...", Văn Thuần đưa mắt ra ngoài đầy ái ngại.

"Văn thuần ngươi đến mời sư phụ đến đây một đoạn nơi phò mã của bổn cung gặp nguy cần người cứu giúp, Bạch Liên đến khu thảo dược tìm xem có loại nào giúp ích cho phò mã không! Tâm Hằng theo bổn cung đến chỗ động xà"

"Tuân lệnh công chúa"

Rồi ngôi bên giường vuốt nhẹ khuôn mặt tái xanh kia, "Minh Minh, ngươi là đồ ngốc à biết rõ Oa Ngân San sẽ không lưu tình với ngươi vậy mà còn đưa đầu vào chỗ chết. Ngươi còn dám ngủ lâu như vậy bổn cung liền lập linh vị cho ngươi đấy, nhanh chóng tinh dậy cho bổn cung"

*********

Theo như chi dẫn của Văn Thuần cả hai tìm đến động xà được nhắc đến, ở đây có các loài rắn cực độc hình như chúng đang canh giữ một cái gì đó, chứ không đơn thuần được nuôi ở đây.

Tâm Hằng lên tiếng chỉ vào sâu bên trong, "Công chúa hình như đấy là cửa vào, bọn chúng đang canh cửa ra vào sao"

"Đừng manh động đấy không phải những loại rắn thường, không có sự trùng lắp của các loại rắn mới nhau, dường như chỉ độc nhất cá thể loài", trưởng công chúa nhìn đến điểm đặc biệt của bầy rắn, có cả một con bạch xà lớn trong động.

"Công chúa người thấy kì lạ đúng không, tại sao bọn chúng lại canh giữ nơi này?"

"Đừng có mà chui vào đó, ngay cả Vệ Minh ca ca cũng không cứu được hai người đâu", tiếng của một nữ hài vang lên.

Cả hai quay lại nhìn là đứa trẻ khuôn mặt dường như có thêm vài thứ không nên có, ban đầu nhìn vào còn rất khiếp sợ, cả hai cũng không hẹn mà giật mình, phải mất một đoạn thời gian để trấn tĩnh lại.

"Tiểu muội khuôn mặt của muội", Tâm Hằng chua xót hỏi thăm

"Là phụ thân đã để lại, lúc đó Vệ Minh ca ca không đến kịp thì nhất định cái mạng nhỏ này cũng tiêu rồi, hai người là ai mà muội chưa từng thấy qua"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện