Ta Biết Sai Rồi

Chương 26


trước sau


Oa Ngân San đương nhiên cũng giống như Xuân Lan vừa nhìn thấy tất cả những gì vừa xảy ra, "Xuân Lan ta bảo ngươi trông coi nàng ngươi lại để nàng tự tung tự tác như vậy còn đâu là hình tượng hoàng thất nữa"

"Chủ nhân công chúa vốn dĩ không cần chúng ta bảo vệ, tại sao hết lần này đến lần khác chủ nhân lại muốn bảo vệ nàng"

"Im miệng đi, ngươi nên nhớ từ khi ta là hoàng hậu ta chính là chủ nhân của ngươi, ta sai ngươi làm gì ngươi phải làm đó, lần này ta không trách tội ngươi nhưng nếu ta còn thấy nàng như vậy lần sau thì tự mình đến đại hình chịu án"

"Ân Xuân Lan đã rõ"


"Ngươi nhanh chóng tìm hiểu rốt cuộc tại sao công chúa lại trở nên như vậy còn nữa giúp đỡ mục đích của nàng có được lòng tin của nàng, sau đó ta sẽ ra một lệnh nếu ngươi hoàn thành được từ nay ngươi sẽ không còn phải nghe lời của ta nữa"

"Ân"

Oa Ngân San nhìn nhìn trưởng công chúa nam trang có chút si mê thật không nghĩ công chúa ai nhân của nàng lại tuấn tú mê người như vậy, nàng muốn làm lộng thì cứ việc nhưng nếu ảnh hưởng đến kế hoạch thì dẫu là nàng đi chăng nữa bản thân cũng không màn mà ra lệnh để nàng im lặng một thời gian

*Điền trang Hạnh phúc*

"Quản gia người nói xem khi nào phò mã mới tỉnh lại được"

"Đúng đó quản gia, người đã gần một tháng rồi nếu như vậy e rằng người lành ít dữ nhiều rồi"

"Phủi phui cái miệng nhà ngươi đang trù ẻo phò mã sao"

"Tất cả cũng tại vị công chúa kia thôi, tại sao lại bảo thị vệ hành hạ người chứ, bản thân người dạo đó sức khỏe yếu kém lại chịu tổn thương nhiều như vậy, hjx hjx"


"Nữ nhân cũng chỉ biết khóc, nín hết đi, phò mã thiện lương nhất định sẽ không có chuyện gì"

"Nhưng mà phò mã người chưa tỉnh nữa, ngươi nói xem có phải ... công chúa kia lập đại công vang danh cả Kinh Thành mấy điểm xung quanh đều nói phò mã không xứng với công chúa. Nếu đã vậy tại sao lại không giải thoát cho người chứ, ta nè mấy tỷ muội ở đây nguyện giúp người nối dõi"

"Đúng là cuồng ngôn mà, mấy nữ nhân các ngươi thật chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi sao"

"Im đi nam nhân các ngươi thì biết cái gì quan trọng chứ!"

Vậy là cả điền trang lại cãi nhau vì những cái không đâu, quản gia thực đã rất đau đầu này lại đau đầu hơn hắn là người hiểu biết vẫn cảm nhận được người công chúa phái đến âm thầm bảo vệ cũng không làm khó người này, nhưng phò mã vẫn mãi không tỉnh bản thân không muốn nói chuyện sui rủi nhưng chính là đang lo sợ

Văn Thuần góc tối nghe rõ hết, mấy cái tên hay ném trứng thối rồi mấy thứ ung đều cho hắn xử lý ổn thõa, thực sự muốn nói lý lẽ nhưng đám người nông này không

hề muốn, "Phò mã người mau tỉnh lại đi, mau giúp cho thuộc hạ chứ cứ ẩn núp thế này thật khó chịu"

Cạch tiếng cánh cửa phòng mở ra lại là khuôn mặt của Văn Thuần, nhưng nơi kia hình dáng đặc tính nữ nhân hiện rõ, Hồng Trúc tiến vào đi đến đối diện giường có người nằm hơi thở yếu ớt vô cùng, "Không ngờ cô cũng có ngày hôm nay đấy, cô gạt được đoàn phim này khán giả nhưng không thể qua mặt tôi đâu, thôi thì mệnh cô đã hết chúng ta cùng kết thúc nhân vật của cô thôi"

Văn Thuần tức tốc cản lại nắm lấy bàn tay kia quăng thật mạnh, để nàng ta lưng va vào góc cột mà hộc máu, cái mùi máu tanh khiến Hồng Trúc u mê tỉnh lại ho khan vào lần thần sắc tái nhợt nhìn đến người vừa mạnh tay kia, "Ngươi ..." bỗng chốc nhớ lại gì đó mà ngất đi, tiếng động mạnh như vậy đương nhiên gây chú ý đến bọn họ


Tiến vào nhìn thấy Văn Thuần và một cô nương có gương mặt giống hệt, quản gia lâu năm kinh nghiệm phân phó đem cô nương đến phòng khác cũng ra mặt mà tạ tội, "đã nghi oan cho Văn công tử rồi, lão đây xin thay mặt lũ trẻ người non dạ này mà cầu khẩn công tử bỏ qua cho"

"Quản gia đây là trách nhiệm của Văn Thuần không bảo vệ tốt phò mã tội này không nhẹ, chỉ mong mọi người cho phép ta lưu lại để bảo vệ người"

"Được như vậy thì hay qua rồi, Văn công tử để ta sắp xếp phòng cho công tử"

"Đã tạ"

Văn Thuần nhìn đến phò mã suy nghĩ, "Nay chỉ là một người giống thuộc hạ nếu như lại xuất hiện một người giống phò mã đến lúc đó thực sự ngay cả thuộc hạ cũng không thể bảo vệ người được. Phò mã người mau mau tỉnh dậy đi nếu không công chúa sẽ rất lo lắng đấy, người thực sự để mặc công chúa sao!"

Vệ Minh vẫn đang hôn mê nhưng trong thần thức vẫn đang chạy đến điểm đích dẫu không rõ phương hướng nhưng nhất định sẽ tìm thấy, lòng tin tưởng chắc chắn như vậy, bên tai nghe thấy tiếng Văn Thuần nỉ non khiến cho bản thân lại càng quyết liệt hơn tìm cho được câu trả lời cho lần này, rốt cuộc bản thân đến Định Hoàng Triều này là nhắn mục đích gì, tại sao bộ nữ trang ấy, LÀ BỘ NỮ TRANG KIA!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện