Oa Ngân San đương nhiên cũng giống như Xuân Lan vừa nhìn thấy tất cả những gì vừa xảy ra, "Xuân Lan ta bảo ngươi trông coi nàng ngươi lại để nàng tự tung tự tác như vậy còn đâu là hình tượng hoàng thất nữa"
"Chủ nhân công chúa vốn dĩ không cần chúng ta bảo vệ, tại sao hết lần này đến lần khác chủ nhân lại muốn bảo vệ nàng"
"Im miệng đi, ngươi nên nhớ từ khi ta là hoàng hậu ta chính là chủ nhân của ngươi, ta sai ngươi làm gì ngươi phải làm đó, lần này ta không trách tội ngươi nhưng nếu ta còn thấy nàng như vậy lần sau thì tự mình đến đại hình chịu án"
"Ân Xuân Lan đã rõ"
"Ngươi nhanh chóng tìm hiểu rốt cuộc tại sao công chúa lại trở nên như vậy còn nữa giúp đỡ mục đích của nàng có được lòng tin của nàng, sau đó ta sẽ ra một lệnh nếu ngươi hoàn thành được từ nay ngươi sẽ không còn phải nghe lời của ta nữa"
"Ân"
Oa Ngân San nhìn nhìn trưởng công chúa nam trang có chút si mê thật không nghĩ công chúa ai nhân của nàng lại tuấn tú mê người như vậy, nàng muốn làm lộng thì cứ việc nhưng nếu ảnh hưởng đến kế hoạch thì dẫu là nàng đi chăng nữa bản thân cũng không màn mà ra lệnh để nàng im lặng một thời gian
*Điền trang Hạnh phúc*
"Quản gia người nói xem khi nào phò mã mới tỉnh lại được"
"Đúng đó quản gia, người đã gần một tháng rồi nếu như vậy e rằng người lành ít dữ nhiều rồi"
"Phủi phui cái miệng nhà ngươi đang trù ẻo phò mã sao"
"Tất cả cũng tại vị công chúa kia thôi, tại sao lại bảo thị vệ hành hạ người chứ, bản thân người dạo đó sức khỏe yếu kém lại chịu tổn thương nhiều như vậy, hjx hjx"
"Nữ nhân cũng chỉ biết khóc, nín hết đi, phò mã thiện lương nhất định sẽ không có chuyện gì"
"Nhưng mà phò mã người chưa tỉnh nữa, ngươi nói xem có phải ... công chúa kia lập đại công vang danh cả Kinh Thành mấy điểm xung quanh đều nói phò mã không xứng với công chúa. Nếu đã vậy tại sao lại không giải thoát cho người chứ, ta nè mấy tỷ muội ở đây nguyện giúp người nối dõi"
"Đúng là cuồng ngôn mà, mấy nữ nhân các ngươi thật chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi sao"
"Im đi nam nhân các ngươi thì biết cái gì quan trọng chứ!"
Vậy là cả điền trang lại cãi nhau vì những cái không đâu, quản gia thực đã rất đau đầu này lại đau đầu hơn hắn là người hiểu biết vẫn cảm nhận được người công chúa phái đến âm thầm bảo vệ cũng không làm khó người này, nhưng phò mã vẫn mãi không tỉnh bản thân không muốn nói chuyện sui rủi nhưng chính là đang lo sợ
Văn Thuần góc tối nghe rõ hết, mấy cái tên hay ném trứng thối rồi mấy thứ ung đều cho hắn xử lý ổn thõa, thực sự muốn nói lý lẽ nhưng đám người nông này không