Ta Biết Sai Rồi

Chương 27


trước sau


Nền văn minh Định Hoàng Triều chưa thể làm ra được bộ nữ trang tinh xảo ấy nếu có làm cũng chỉ dựa vào bản thiết kế do người hiện đại vẽ ra mà thôi, nó giống đồ vật hiện đại hơn là cổ đại, trí nhớ lục lọi quá lâu khiến Vệ Minh trở nên mơ hồ không còn đứng vững nữa, những cơn đau đầu tê buốt đau đến phát điên đến khi Vệ Minh hét lên thật to rồi ngất đi mập mờ trí nhớ hình ảnh của bộ trang sức sắc đỏ hấp dẫn giống như đôi môi của trưởng công chúa.

"Mau mau thông báo, phò mã đã tỉnh, nhanh lên"

Văn Thuần là người đầu tiên đi vào bản thân là nam nhân lại khóc thì thật khó coi, "Phò mã người cảm thấy trong người thế nào?"

"Đã tốt hơn trước nhiều, thì ra mọi việc là như vậy, Văn Thuần gấp rút gửi thư đến cho công chúa bảo người nhanh chóng quay về phủ, chúng ta chọn sai kẻ địch rồi"

"Phò mã ý người thuộc hạ vẫn chưa hiểu?"

"Hoàng hậu vốn dĩ không phải là tiên nhân mà là phàm nhân, nàng được chỉ điểm sai tất cả chúng ta đều đã nghĩ sai cho nàng, ngươi nhất định phải hộ tống công chúa an toàn trở về, nhất định không để công chúa xảy ra chuyện gì"

"Dạ"


Văn Thuần không rõ nhưng vẫn nghe theo gửi phong thư ngày đêm đến hội với công chúa, trên đường kể lại mọi thứ mà phò mã đã nói, không quên cùng Hương Thảo và Thu Nguyệt đề cao cảnh giác, khi gần đến Kinh Thành thì bị tập kích

"Ngươi là ai? Sao gan nhiên chặn đường của trưởng công chúa!" Văn Thuần rút kiếm yểm trợ phòng ngự

*Điền trang hạnh phúc*

"Phò mã người làm vậy là có ý gì?"

Vệ Minh vừa đi được liền tìm đến các tiền bối điền trang mà cầu xin giúp đỡ

"Các vị thân phận trước hay sau đều một chữ phàm, đây cũng không phải lần đầu Vệ Minh ở nơi này, luân hồi quá nhiều lần uẩn khúc lại càng nan giải, đã được nhân duyên chỉ điểm Vệ Minh xin khấn cúi đầu mong các vị ra tay cứu giúp, các nàng sớm không phải đối thủ của bọn họ"

Người có niên lớn nhất đứng ra, "Vệ Minh việc ngươi ở đây đã là nghịch thiên, ngươi lại muốn lấy lại báu vật của trời, chúng ta không giúp được, thiên đã có an bài mệnh của nàng và cả điền trang này đều nằm trong tay hoàng hậu định đoạt"

"Xin đừng hiểu lầm, Vệ Minh chân chính không muốn báu vật của trời mà muốn các vị ra tay cứu các nàng một mạng cũng như lần Vệ Minh giúp đỡ không quản đến chuyện nghịch thiên"

"Ngươi phải đồng ý với chúng ta một chuyện, quên trưởng công chúa đi, ta sẽ giúp các nàng sống một cuộc sống vốn có xoá đi sự tồn tại của ngươi nơi này bảo vệ Định Hoàng Triều, ngươi vĩnh viễn không thể tái sinh "

"Chỉ cần các nàng bình an Vệ Minh nguyện đáp ứng theo ý các vị"

"Chưa hết đâu, ngươi nếu có gặp lại nàng cũng không được tiếp cận cũng không được ở cạnh nhau, hai người các ngươi vốn dĩ có duyên nhưng chính vì ngươi phạm luật trời nên chúng ta buộc phải đày đoạ ngươi, tình cảm ngươi dành cho nàng vẫn là vậy nhưng còn nàng những lần trước đều như vậy khi ngươi biến mất chính là quay đi chân chính nữ nhân mà thôi"

"Điều đó Vệ Minh may mắn nhớ lại được. Ta và nàng trước đây đều là những tiên nữ cũng được trời cho phép bên nhau thế nhưng ta vì ham muốn cá nhân mà lấy đi báu vật của trời, bị đày ải còn nàng chân chính muốn cùng ta nối lại nhân duyên, nhưng nghiệt nỗi ta lúc trước không chú ý đến nàng lúc nhớ đến thì nàng đã buông rơi khỏi bàn tay vĩnh viễn biến mất, báu vật của trời kia là do ta lấy trộm cũng vì nó mà ta quay lại thời điểm này, Oa Ngân San không ai khác chính là ta cũng chính là một kẻ say mê nàng mà làm ra bao chuyện kinh thiên động địa luân hồi vạn kiếp mới chân chính có được địa thế kia, thế nhưng để ta quay lại cũng chính là báu vật của trời, hắn muốn ta chuộc lỗi với nàng. Ta chỉ mong nàng chưa từng yêu ta cũng chưa từng để ý đến ta, lúc ta rời đi nhất định nàng sẽ không đau lòng nhất định sẽ sống hạnh phúc"

"Nếu ngươi đã đáp ứng ta liền

thay ngươi đưa ngươi đi, chuyện trưởng công chúa ngươi an tâm ta hứa với ngươi kiếp này Oa Ngân San kia cũng sẽ theo ngươi biến mất sẽ không còn ai uy hiến nàng nữa"

"Đa tạ các vị nhưng trước khi đi liệu có thể cho ta nói lời cuối với nàng không?"


"Được nhưng nàng sẽ không thấy ngươi"

"Chỉ cần có thể được nàng nghe đó đủ mãn nguyện rồi"

"Vậy thì đi"

Lúc này trước mặt toàn bộ người ơn điền trang sợ hãi, phò mã cùng bọn họ tất thảy đều ngã xuống tắt thở, hôm đó điền trang nước mắt tạo thành lũ thêm những cơn gió mang đi những người kia đến với trưởng công chúa

*Ngoài Kinh Thành*

Thu Nguyệt, Hương Thảo, Bạch Liên, Tâm Hằng, Văn Thuần bảo vệ trưởng công chúa trước sự tấn công kì lạ không có cách nào phản đòn, chật vật ấy vậy mà họ cảm nhận được có ai đó giúp đỡ, bọn thích khách dần biến mất cứ như đó là yêu ma vậy

Thấp thoáng nghe thấy giọng phò mã gọi tên công chúa, "Công chúa của ta, Kha Uyên của ta, là ta phụ nàng, ta biết sai rồi hãy tha thứ cho kẻ ham mê vật chất như ta, ta chỉ muốn nói ta yêu nàng, tình yêu nàng vĩnh viễn thuộc về một mình nàng Định Hoàng Kha Uyên, nếu kiếp sau gặp lại ta nhất định không để nàng chịu khổ vì ta"

Sau đó tiếng nói biến mất, trưởng công chúa cũng như vậy mà bất tỉnh, Văn Thuần nghe được, "Đa tạ người huynh đệ tốt của ta, sau này phiền ngươi chăm sóc cho công chúa, đừng để nàng chịu thiệt hay đau khổ, ta trong cậy vào ngươi"

Cả hai gặp nhau dạng linh hồn, công chúa ôm lấy Vệ Minh thật chặt, "Ngươi đừng rời bỏ ta"

"Uyên nhi" Vệ Minh nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ kia, hôn lên mí mắt của nàng, nuốt lấy những giọt lệ mặn kia trong tim ngàn dao đang cắt từng mảnh, và hôn lên cánh môi của nàng, nụ hôn rất nhanh nhưng đó là tất thảy những gì Vệ Minh có thể làm được lúc này, "Uyên nhi , ta phải đi đây" nói rồi Vệ Minh hồn phách tan biến

Tin tức phò mã, hoàng hậu đột tử làm chấn động cả Kinh Thành ngươi khổ tâm nhất chính là trưởng công chúa, nàng không nhớ gì về phò mã, hoàng hậu ai cũng vậy, thế nhưng nàng cảm thấy trong lòng rất đau cả ngày nén đau thương mà sinh ra bệnh, ngày càng gầy yếu, hoàng thượng nhiều lần đến thăm cũng không thể giúp gì được

"Hoàng tỷ rốt cuộc là tại sao tỷ lại như vậy?"

"Tỷ cũng không rõ nữa, dường như tỷ đã đánh mất gì đó rất quan trọng, là sinh mệnh của tỷ là ánh sáng của tỷ, nhưng tỷ không thể nhớ đó là gì hay là ai đó"


Công chúa chỉ vào chỗ quỳ năm xưa, "Nơi đó hình như đã từng có người quỳ"

Nàng lại chỉ đến bàn thức ăn, "Trước kia có ai đó nấu món ăn rất ngon"

Kế đó nhìn vào bộ trung y trên người cười chua xót, "dường như bộ trung y này rất nhớ chủ của nó"

"Tỷ hình như đã từng xuất cung"

"Từng đã ghen tỵ"

"Dường như đã từng đến rất nhiều nơi kỳ lạ, em gái Lăng Ái"

"Từng được cứu"

"Từng rất vui vẻ"

"Và rồi giờ đây không ai biết vị phò mã đã chết của tỷ là ai, đã chết"

Nói đến đây công chúa kiềm nén không được mà bật khóc, nàng muốn nhớ lại tất cả về con người đó về sự kiện có người đó, tốt cuộc ngươi là ai trong lúc hôn mê bản thân theo bản năng hỉ hon gọi, "Vệ Minh ngươi đâu rồi"

[* Vẫn còn nhá ... đừng vội rời bỏ mấy nàng, ai đó comment cho O có động lực viết đi thật sự thật ngưỡng mộ mấy người được nhiều bạn thích đọc truyện của mình *]



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện