Ta Biết Sai Rồi

Chương 29


trước sau


"Minh Châu con mau lại đây, chúng ta sẽ muộn chuyến bay mất"

"Dạ" Minh Châu ba tuổi trong chiếc đầm màu trắng khuôn mặt nét tương đồng với Vệ Minh đa phần yêu nghiệt khó trách hiện đang là diễn viên nhí được nhiều người hâm mộ nhất, mẹ kiêm luôn quản lý rất chặt nha. Hôm nay chính là bay về thành phố lớn cũng là dịp mà Minh Châu theo mẹ về gặp ông bà ngoại

Chuyến bay hàng giờ liền khiến hai mẹ con khó chịu, nhà mẹ có tới 5 chị em gái mà em là con gái út, nói nên các dì thì phải nói mỗi người một vẻ nhưng vẫn là thua xa mẹ nhiều, đến đón hai người là chị cả Bạch Liên, "Kha Uyên, Minh Châu ở đâu"

Minh Châu nhanh chân chạy đến thế nhưng lại vấp dự định sẽ sấp mặt ai ngờ một cỗ hương thơm tràn ngập, lúc quay lại nhìn đôi mắt bé nhỏ mở to, "Mẹ Minh Minh"

Đúng người mà Minh Châu vướng vào chính là Vệ Minh cũng vừa đáp máy bay xuống, 3 năm nay không lần này tâm yên ổn nên đem mấy công ty thu phục muốn làm thật nhiều, không hiểu sao nhưng nhìn thấy đứa trẻ sắp ngã cô lại đưa tay ôm lấy vào lòng vừa nghe thấy tiếng gọi mẹ trong tâm dạt đào hạnh phục tự khắc cười rất vui vẻ

"Vậy con trên là gì?"

"Minh Châu ạ mẹ Minh Minh sao 3 năm qua người không đi tìm con!"


"Là mẹ con giấu bảo bối của ta kỷ quá ta tìm hoài không được, Minh Châu đi rồi nhiều đêm thật tưởng nhớ a"

"Thật không?"

"Thật"

Minh Châu kéo tới đặt một nụ hôn trên má mẹ Minh Minh của mình rồi toe toét cười, "Mẹ nhất định phải đến tìm con, nhà ngoại cũng không xa"

"Minh Châu đi đứng cẩn thận mẹ con có việc xong việc liền tìm đến con cũng mẹ"

"Dạ" Minh Châu ngây thơ nghe lời, cuộc trò chuyện hai người không ai nghe thấy, phái sau công chúa cũng không phát giác thấy con gái bình an cũng không lo lắng nữa

*Định Hoàng gia tộc*

"Oa ... mẹ nhìn xem nơi này như một toà cung điện, còn có người làm nữa cứ như một hoàng cung rộng lớn, mẹ ông bà ngoại sẽ từ chối nhận đứa cháu này sao!"

"Sao lại từ chối?"

"Vì con không có cha, chỉ có mẹ cùng mẹ Minh Minh"

"Không sao nếu chúng ta đã về đây cũng chính ông bà chấp nhận, ai lại không chấp nhận bảo bối của mẹ"

"Hihi"


Trong ký ức này công chúa hiểu rõ hơn rất nhiều, nàng vẫn còn rất tức giận Vệ Minh kia nhưng đây là quyết định của nàng nên nàng không hối hận, sinh cho Vệ Minh một Minh Châu khả ái không thua thiệt gì mẹ mình cũng là một đại minh tinh nhí, thế nhưng khi công chúa bước vào trong không thấy cha mẹ đâu mà lại thấy tấm hình cũng giống như trước họ lại rời nàng mà đi, toàn bộ gia sản đều đưa cho các chị quản lý, ngồi ghế chủ tịch đương nhiệm là đại tỷ Bạch Liên, tổng giám đốc Hương Thảo tam tỷ, nhị tỷ Thu Nguyệt theo võ học không muốn định líu nhưng cũng có 3% cổ phần, giống như nhị tỷ, tứ tỷ cũng theo con đường cảnh sát ngành pháp chứng nắm giữ 3% cổ phần hơn hết đều do đại tỷ cùng nhị tỷ nắm

giữ mỗi người 10%, cha mẹ để lại cho đứa con một một ngôi nhà và một tài khoản tiết kiệm đủ cho hai mẹ con không lo cái ăn cái mặt đến cuối đời

Hương Thảo tức tối trở về, "Chị mau xem Vệ Minh ả lại thu mua thêm 3% cổ phần của công tỷ chúng ta, bây giờ chính là đại cổ đông nắm trong tay 30% cổ phần rồi, như vậy chúng ta như vậy bị hạ bệ"

"Em đừng nóng, bên Vệ Minh trước giờ luôn có ý định mua lại tập đoàn chúng ta, bây giờ nếu nháo lên các cổ đông khác sẽ cảm thấy chúng ta thấy thế mà quay sang ủng hộ cho nàng", Bạch Liên phân tích tình hình

"Nhưng phải làm sao chứ? Hôm nay ả ta lại hẹn với Can Dương rõ ràng hắn là hôn phu của em mà"

"Đây có nghĩ là nàng có lòng tốt vạch ra cho em thấy con người thật của những người đàn ông tệ bạc ví dụ như Can Dương cùng Vĩnh Thừa Ân là một điển hình"

"Chị cũng biết ả ta chỉ lên giường với phụ nữ, còn mang Can Dương của em ra làm mồi cho ả"

"Thôi nào đừng tức giận em hãy nhìn theo hướng tích cực ấy, Kha Uyên vừa về đã nghe em nhằn nhất định sẽ khó chịu đấy"

"A ... cháu của em, Minh Châu ra chơi với a di nào!"

"Chị ba cháu nó đã đi ngủ rồi, chị cũng đừng quấy rầy, hôm nay đã khiến cho Minh Châu cực nhọc rồi" công chúa từ phòng bước ra

"Uyên à em phải nói rõ cho chị biết rốt cuộc cha đứa trẻ là ai, chị là chị thấy cháu nó giống Vệ Minh nhưng ả ta là nữ không thể giúp em mang một đứa trẻ được"

"Chị ba đừng hỏi về vấn đề này được không! Đây em mang về vài bộ phim mà cháu của chị đóng đây"

"Quả là báu vật"


"Chứng cứ tại trận, chị khẳng định với em Minh Châu đã gặp cha của nó" giọng của tứ tỷ Tâm Hằng

Ba người sửng sốt quay đầu nhìn, Tầm Hằng nói tiếp, "Con bé từ lúc đáp sân bay luôn cười rất tươi lại có một mùi hương từ quần áo con bé, nếu đem đi xét nghiệm nhất định cha của Minh Châu đã ôm con bé, còn nữa con bé hôm nay rất ngoan không nháo như những lần chúng ta đến thăm"

Thu Nguyệt trở về nghe vậy liền phản bác, "Cháu nó lớn các dì không vui lại nghe theo Hằng kết tội, thật vô lý"

"Sao lại vô lý? Chả phái tháng trước chị là người đã bảo con bé nháo chị không thể ở lại hết một tuần vì sợ sao"

"Có sao?"

"Có cần em bật lại camera cho chị xem không?"

"Được em bật đi nếu có chị mời cả nhà đi ăn, còn không em phải theo chị đến phòng tập"

"Em không ưa võ nhưng em cá với chị"

"Mở lên"

Quả thực ngôi nhà này hợp với Minh Châu duy nhất kiềm chế được a di lộn xộn Thu Nguyệt này



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện