Sáng ngày hôm sau Vệ Minh không vội đến công ty mà đi đến nghĩa trang, vừa hay lại gặp gia đình công chúa nhìn sắc mặt vui vẻ bên cạnh các chị em thật đẹp, cứ như một thiên sứ được cử đến để chiếu sáng cuộc đời cô, lựa chọn cuối cùng chính là không nên làm phiền đến bái phỏng người đã mang theo cái trên Thần xuống đất, trên bia mộ là hình của một cô gái với đôi mắt sâu và nụ cười tỏa nắng chính là người đã dẫn lối cho Vệ Minh trở thành đại minh tinh, cũng là người tước đi con người ngây thơ, Trân Châu mất vì tai nạn đến lần cuối bản thân cô cũng không thể chào lần cuối
"Trân Châu cậu khỏe không? Mình đến thăm cậu cũng muốn thông báo với cậu mình đã tìm thấy nàng người trong giấc mộng luôn gọi tên mình, cũng cùng với nàng có một tiểu hài tử đánh yêu vô cùng, cậu nhìn nhất định sẽ rất thích. Trân Châu, cậu có hận mình không? Mình lúc đó không có cố ý để cậu đi một mình nếu được đổi lại mình muốn thay thế cậu chịu tất cả, đúng là năm xưa cậu là duy nhất của mình nhưng đến hôm nay bản thân cảm thấy mình không còn xứng với cậu nữa. Xin lỗi cậu Trân Châu hôm nay là ngày dỗ của cậu mình không thể ở lại lâu được, mình phải đi đây nếu không người nhà cậu đến nhất định sẽ không để mình yên nhưng những gì mình hứa với cậu mình sẽ làm"
Rời đi lòng vẫn tự cảm thấy khó không yên, Vệ Minh nào biết không xa đó có một hình bóng rất giống khuôn mặt rất rất giống Trân Châu vừa nghe toàn bộ tâm sự của cô với người đã khuất mà nghẹn ngào tuôn rơi nước mắt, ánh mắt kia nhìn theo bóng cô độc ấy có lẽ là lần cuối bởi sau ngày hôm nay sẽ có thêm một lớn một nhỏ nữa đồng hành, hoặc là của Trân Châu
Ý nghĩ đen tối rất nhanh lướt qua người kia lau lệ trên mặt mà kéo vali, cô vừa về nước sau cuộc chiến kéo lại sinh mạng cho mình, cô chính là Trân Châu không phải dối gạt người nhưng những nằm qua cô được cha mẹ cất giấu để rồi nay trở lại cô tìm đến chính ngôi mộ của mình bởi cô cảm thấy mình sẽ thấy lại người yêu của mình, chỉ là không ngờ đã chậm chân rồi
"Vệ Minh Thần mình đã trở lại mình muốn trả lại cái tên cho cậu nhưng có lẽ người mang trở lại không còn là mình mà là người khác nhỉ! Nhưng mình không can tâm tại sao không phải là mình lại là người khác chứ?"
Trân Châu kéo vali đi ngang qua nhóm người Định Hoàng đi viếng mộ cha mẹ, công chúa cùng cô lướt qua nhau một điều kỳ lạ cả hai nhìn nhau rồi nảy sinh khó chịu trong lòng, tại sao mùi hương của cả hai lại giống nhau đến vậy, rất giống chỉ là công chúa chính là thanh lịch hơn mà thôi
Bạch Liên nhìn thấu người kia đã lướt qua mới đến bên cạnh em gái, "Em quen với cô gái đó sao!"
"Không nhưng mùi hương của cô ấy với em rất giống nhau"
"Mùi hương ? Trên đời này người giống người rất nhiều em đừng nghĩ lung tung mà lại thêm phiền não, chúng