Vệ cha trở về người đàn ông quyền lực nhất gia đình người đã nhận diện được sự có mặt của Vệ Minh khác, tin tức ắt hẳn là chuẩn xác bởi trong nhà đón mình lúc này có sự hiện diện của hai người một lớn một nhỏ mà cái đứa nhỏ nó giống y chốc với đứa con gái lớn khí chất lại giống cô gái trẻ còn lại là một nữ vương cao ngạo
Vệ cha ngồi vào chính giữa ghế lớn, lúc này vừa hay con gái lớn ông trở về, "Về rồi thì ngồi xuống hết đi, cha có chuyện muốn nói"
Cái sức mạnh của Vệ cha áp cả ma vương, sức mạnh ấy vốn dĩ không là đối thủ nếu như ma vương lấy lại sức mạnh của mình còn bây giờ nhiêu đó đủ khiến ma vương im lặng rồi
Hết thảy ngồi xuống ngoan ngoãn chờ đợi câu nói tiếp theo, Vệ cha nhìn đến đứa cháu Minh Châu cũng có chút thiện cảm không rõ vì sao, dù sao cũng là tiên thú cũng là tiên dễ cảm thông, Vệ cha ngước nhìn thật kỹ Vệ Minh, "Con đã trỏ lại rồi"
"Cha ..."
"Còn một nữa của con, tại sao lại thức dậy nữa rồi là vì con dâu với cháu ta hay là vì muốn đại loạn thế giới này nữa"
Quả là không qua mắt được, Vệ Minh trong phút chốc biến đổi, đôi mắt trở nên tà ác hơn điệu bộ ngang tàng, "Nhận ra sớm quá vậy? Con còn tưởng mình sẽ trách được"
"Ngu ngốc, nếu như lúc này hành động thân thiết với con dâu nhất định ta sẽ không nghi ngờ đằng này lại lãnh cảm thơ ơ ta lại quá quen với cách cư xử của con mấy ngàn năm nay sao, Minh Minh tại sao con lại chọn trở lại?"
"Duyên nợ"
"Đúng là duyên nợ, vậy còn Trân Châu con định thế nào với Thần Thần đây"
"Trân Châu sớm cha đã rõ nội tình, cũng là cha đã dàn xếp nhiều năm qua, cha là người thì hành án cũng là người quản giáo con, đến lúc này sao con không thể không nghe theo chứ"
"Đúng là duyên nợ, Trân Châu chẳng qua là một người có chút duyên nhưng con lại nợ Kha Uyên nhiều đến không trả nỗi nợ từ tình cảm đến linh hồn, mỗi lần con hại chết con dâu thì sức mạnh linh hồn lại mạnh lên cứ dần dần tích trữ thành một Minh Minh như bây giờ, đó chính là nợ"
"Cha ... án cũng đã hết, tại sao chưa trả thể xác cho con"
"Phải có duyên thì thể xác mới trở lại, Thần Thần con trai ta vì còn mà hy sinh đấy, ta cũng mong cứu được con trai mình lắm chứ"
"Cha là người chứng kiến cái chết của chúng con cũng là người thay mạnh bà phong ấn ký ức, cha nói dễ nghe nhỉ"
"Lệnh ngàn xưa không đổi được đâu"
"Rồi giờ xuất hiện Trân Châu lại xuất hiện Kha Uyên, cha chọn đi"
"Người chính là hai người các con, Thần Minh, đến kiếp này nếu như không thay đổi cục diện vậy hãy đợi đến vạn kiếp sau một lần nữa gặp nhau"
Vệ Cha quay sang Minh Châu, đứa cháu tiên của mình mà cười ấm áp, "Minh Châu lại đây với ông"
Minh Châu rụt rè từng bước đi đến, xà vào lòng ông tiếng con nít gọi thân thương, "Ông ơi"
"Cháu tôi, Yên Yên em xem nó giống Minh Minh chưa này, đã vất vả cho con rồi Kha Uyên, ta