Ta Biết Sai Rồi

Chương 5


trước sau


Sự kiện phò mã của trưởng công chúa náo động cả phòng bếp, không những trù sư trong cung mà đến cả hoàng thượng cũng không thể không yên tâm ngồi phê chuẩn tấu chương mà cũng phải đi đến.

Bữa sáng đầu tiên phò mã xuống phòng bếp thì gà vịt nháo loạn khắp nơi, đủ thứ tiếng động còn có tiếng van nài thảm thiết.

"Phò mã xin đừng náo động chúng nữa"

"Phò mã người cầm nhầm dầu hỏa rồi"

"Phò mã khoan đã ... Đấy không phải ..."

Sự việc kéo dài đến bữa trưa những món ăn khác các trù sư không thể nào có thể chen vào nấu được, còn chưa nói đến việc nhưng nguyên vật liệu bị phá hỏng không còn chút gì để nấu cho hoàng thượng.

"Phò mã đấy là nguyên liệu cho bữa trưa đấy"

"Phò mã cẩn thận con dao"

"Phò mã đấy không phải gia vị"

"Phò mã không ..."

Tiếp đó kéo dài đến bữa tối, quả thực không rõ phò mã đang làm gì nữa, thế nhưng theo như sự việc này thì mọi chuyện sẽ không dừng lại đơn thuần như vậy.


Hoàng thượng, hoàng tử, công chúa đều tập trung trước phòng bếp, dù sao người náo loạn cũng là tỷ phu cũng không nỡ bước vào mang đi xử lý được, nhưng bên trong truyền đến những tiếng kêu than thảm khóc.

"Phò mã xin dừng tay, đấy là độc dược không phải nguyên liệu"
1

"Phò mã đấy là đồ bỏ đi"

"Phò mã không nên thêm nó vào"

"Phò mã không được ..."

Cuối cùng thì cũng có người có thể bước vào không ai khác chính là trưởng công chúa, đương nhiên là đường đường chính chính mở cửa đi vào.

Trưởng công chúa nhìn bãi chiến trường rồi nhìn đến phò mã, nói lớn tiếng, "Phò mã đang làm gì ở phòng bếp thế này!"

Cánh cửa được mở thì bên trong dầu mỡ lây lan khắp nơi từ vách tường đến dưới sàn, có một cái nồi lớn không thể nói là nhỏ đặc biệt là mùi hương cũng không thể nói là không thơm thế nhưng toàn cảnh là một mớ bề bộn lộn xộn và chủ nhân làm ra nó không ai khác đang bỏ cái gì đó vào cái nồi lớn kia.

Hoàng thượng, hoàng tử, công chúa, cũng tò mò ngó vào, thoạt nhìn còn tưởng phò mã đang luyện độc hơn là nấu ăn, lúc sau ngửi thấy mùi thức ăn mới có thể nhận biết được nấu ăn đây là nấu gì.

"Tham kiến trưởng công chúa", những người bên trong quỳ xuống hành lễ

"Bình thân, các ngươi lui ra hết đi, còn phò mã đang làm cái gì vậy?"

Vệ Minh ngây thơ đáp lời, "Nấu ăn, món này là món là bản thân ta tự hào nhất, bình thường không mất đến nữa ngày nhưng với đám củi này thật sự rất khó canh lửa"

"Nhưng phò mã đã khiến cả hoàng cung một ngày không ăn gì rồi đấy!"

"Hì hì xin lỗi mọi người đã cản trở, bởi ta quen một mình nên ..."

"Phò mã cả ngày đã làm món gì vậy?"

"Cái này gọi là súp, cũng sắp xong rồi, chỉ cần cho thêm một chút này nữa", tay của Vệ Minh đang cho vào một thứ mà tất cả đều lo ngại, một trái tim còn đập nhỏ không rõ của loài nào.

<Ùm>

Mùi hương bùng nổ lan tỏa tất cả, thế nhưng cả nồi nước chỉ còn động lại không hơn được một nồi nhỏ, tất cả đều đã bốc hơi theo mùi hương xông ra ngoài.

Cơn đói thách thức dường như bụng ai đã sôi lên rồi, ngay cả trưởng công chúa cũng không thể ngăn được điều đó, Vệ Minh nhìn tự hào với thành quả của mình.

"Được rồi đã xong có chút mất thời gian, mỗi người một chén nhiêu đây đủ cho cả hoàng cung thưởng thức đấy!"


Vệ Minh cho người múc ra, rồi phân cho từng người, mỗi người một chén, đương nhiên công sức bỏ ra cùng nguyên liệu bổ dưỡng, chỉ cần một muỗng thôi cũng đủ khiến người dùng thõa nguyện quên đi mọi chuyện muộn phiền cũng như cơn đói tạm thời của mình.

Dùng xong cũng thõa nguyện trở về, riêng phò mã có dùng ống tre đựng thứ cực phẩm ấy đeo bên hông, rồi lại lên lửa một lần nữa nhưng đơn thuần chỉ là nấu những món bình thường vô cùng bình thường với một cách không bình thường.

Sử dụng vài cái khay chưng vài đĩa thức ăn nhỏ lên, tinh xảo và mùi hương không hề thua bất cứ thượng phẩm nào, hai bát cơm trăng, một dĩa trứng cuộn, một dĩa rau xào, một tô canh gà hầm nóng.

"Xong rồi đây, chúng ta cùng ăn thôi công chúa", rất nhanh sự hỗn độn đã không còn, Vệ Minh tươi cười tay cầm khay thức ăn tay nắm tay công chúa kéo đi.

Trưởng  công chúa không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa, nhưng bản thân nàng bây giờ biết phò mã của nàng là thượng phẩm trù sư, đồ ăn người này làm ra tuyệt đối không bình thường, hiểu rõ ý của trưởng công chúa, những thân cận ngay lập tức thông tin về phò mã được xóa đi không được ai có quyền nhắc đến chuyện này.

Trở về phòng của mình, Vệ Minh vui vẻ đặt công chúa ngồi đối diện, "Đây như đã nói công chúa thử xem tay nghề của ta như thế nào!"

"Phò mã tại sao lại để thứ đó vào ống tre?"

"Công chúa cũng để ý đến điều này sao! Hì hì thực ra muốn thưởng thức thứ này dùng ngay không phải lúc, mà là phải trãi qua một thời gian để làm lạnh sau đó làm ấm lại

trong 3 ngày như vậy mới thành cực phẩm thức ăn, có thể chữa thương nữa đấy."

"Xem ra bổn cung cũng muốn đến nơi của phò mã nghiên cứu từ đâu thức ăn ngon như vậy?"

"Công chúa thử thức ăn thường ngày này đi, ta đã điều chỉnh để cân bằng đầy đủ chất trong bữa ăn này đấy"

"Được được, nhìn thôi cũng thật hấp dẫn, bổn cung nên khen thưởng thế nào cho phò mã đây"

Miếng đầu tiên, công chúa như muốn vỡ tan khi mùi vị xuyên thẳng vào bên trong, nhìn đã thấy ngon không nghĩ lại ngon như vậy, "Đây là những món mà thường ngày ở quê nhà phò mã ăn"

"Đúng vậy đấy! Công chúa thấy sao, ngon chứ?", ánh mắt mong chờ được khen nhìn trưởng công chúa.

"Ngon lắm"

"Vậy công chúa ăn nhiều một chút, bản thân hôm nay chiếm phòng bếp thật không tốt nên công chúa đừng giận"

"Không, bổn cung sẽ không giận"

Cả hai dùng bữa cơm bình thường vô cùng vui vẻ, người nói nhiều chính là Vệ Minh, kể hết chuyện này đến chuyện khác cuộc sống bình thường đồ ăn còn cả những sự kiện mà bản thân đi dự nữa.

"Công chúa người nói xem chúng ta có thể đi xem lễ hội gì ở đây"

"Lễ hội Định Hoàng Quốc xem ra cũng sắp đến những nước láng giềng sẽ cử đại diện đến đây đến lúc đó đừng để bổn cung mất mặt đấy"

"Vậy có được ra phố chơi không?"


"Chúng ta phải tiếp đón sứ giả nên cả ngày có thể ở trong cung, có lẽ sẽ không được!"

"Công chúa chưa từng ra khỏi hoàng cung sao?"

"Bổn cung khá nhiều chuyện để lo lắng việc ra ngoài cung quả thực là một việc phũ bỏ trách nhiệm"

"Vậy năm nay trốn ra ngoài với ta đi, mặc dù không rõ đường đi thế nào nhưng nhất định sẽ là rất vui"

"Bên ngoài hoàng cung rất nguy hiểm phụ hoàng trước khi lâm trung cũng dặn dò bổn cung đừng nên rời khỏi hoàng cung"

"Nhưng cũng không thể để phủ mới trống được, thật sự mong chờ ngày mai quá về phủ"

"Phò mã muốn rời khỏi hoàng cung sao?"

"Không phải rời khỏi hoàn toàn mà là có cuộc sống riêng, công chúa không nghĩ như vậy sẽ thoải mái hơn sao?"

"Bổn cung còn công việc của hoàng thượng nữa, mặc dù đã 16 rồi nhưng hơn nữa binh quyền đều do bổn cung năm giữ nếu không năm giữ rõ trong tay làm sao có thể đưa ra ý kiến sáng suốt giúp hoàng thượng trị dân đây"

"Vậy công chúa không nghĩ một ngày nào đó nên trao trả lại cho hoàng thượng sao?"

"Bổn cung cũng đã nghĩ rồi nhưng hoàng thượng còn nhỏ, chưa thông tuệ, cai trị đất nước là máu là tính mạng người bổn cung không thể nào hời hợt như vậy"

"Công chúa", Vệ Minh hiểu cảm nhận này, mọi gánh nặng đều gánh trên người, cái gánh nặng phải gòng mình chịu đừng suốt một khoảng thời gian dài, không rõ từ đâu ra suy nghĩ táo bạo.

Mặc kệ kẻ hầu người hạ kia, mặc kệ những kẻ đang bảo vệ trưởng công chúa nhưng bản thân Vệ Minh muốn mình là người bảo vệ nữ nhân nhỏ bé này, bảo vệ khỏi cảnh tranh chấp quyền lực, cảnh tạo phản, những đau thương mà chỉ duy nhất bản thân đã từng trãi nghiệm.

Nữ nhân này đối với bản thân quá sức mỏng manh, quá sức cường đại, một khoảng thời gian như vậy gồng gánh, những chuyện sẽ xảy ra ít nhiều Vệ Minh cũng đoán được, sẽ xảy ra nội chiến nhất định là vậy nhưng dù muốn hay không cũng phải đối đầu với nó.

Rời khỏi vị trí của mình dang tay ôm lấy công chúa, "Công chúa từ này không cần phải gánh một mình nữa, có gì cứ nói ra tuy không giúp được nhiều nhưng bản thân tin tưởng là nơi để công chúa tin tưởng nói ra hết thảy những thứ vướng bận trong lòng"

Trưởng công chúa không nghĩ bản thân được một người an ủi, một phần nào đó hiểu được những cảm nhận thời gian qua bản thân đã chịu đựng những gì, nhưng trước mặt đám người dưới trướng không thể hiện được, nàng chỉ im lặng không nói cũng không phản ứng gì.

Vệ Minh nói tiếp nhưng chỉ nói cho mình trưởng công chúa nghe được, "Ta sẽ bảo vệ công chúa"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện