Ta Biết Sai Rồi

Chương 8


trước sau


Một giờ sau cả hai lên kiệu về phủ của mình, 4 cung nữ bên cạnh đã đi hai, Văn Thuần nhận lệnh âm thầm bên cạnh phò mã, con đường không dài nhưng cũng mất nữa tiếng để đến nơi.

Cửa phủ chính là vùng ngoại ô gần cổng Nam của Kinh Thành, nơi ít quan lại sinh sống đa phần là các thương nhân nơi này tụ tập buôn bán.

Trong kiệu xe lớn nhất chính là trưởng công chúa và phò mã ngày đầu về phủ, dân chúng thật muốn chiêm ngưỡng chân dung phò mã của trưởng công chúa, mệnh danh đệ nhất mỹ nam lại có khả năng nấu ăn và may vá hơn cả nữ nhân, đơn thuần dễ gần và đặc biệt được trưởng công chúa yêu thích cưng chiều.

Trong kiệu xe trưởng công chúa đang trông chừng một đứa nhỏ lớn xác, bởi vì không rõ Văn Thuần mang đến không ít điểm tâm, kẹo mứt còn có đồ chơi trẻ em nữa, những đồ thủ công mỹ nghệ.

"Phò mã ưa thích chúng sao?"

"Hì hì hiện tại là hưởng thụ, không nghĩ bao năm vất vả mà hiện tại đang trong một nơi không lo nghĩ bất cứ vấn đề gì cả"

"Bổn cung giống bao nuôi phò mã thật"

"Công chúa đã từng ăn kẹo hồ lô ngào đường chưa?", Vệ Minh dơ lên xâu kẹo đỏ huyết đặc trưng cho vị ngọt thanh tao của cổ đại thường được thấy trong các bộ phim.

"Cái đó ăn ngon không?"

"Sao công chúa không thử?", nói rồi Vệ Minh đưa xâu kẹo cho người còn mình tiếp tục với món khác.

Tuy là nữa giờ nhưng cũng không được yên ổn cho lắm, dân chúng cứ liếc ngang liếc dọc mong rằng có cơn gió nào đó giúp họ nhìn thấy được nhan sắc kia. 


Ý muốn của họ cũng đã thành công, đối diện với tiền trang* lớn nhất Kinh Thành, một cơn gió mạnh bất ngờ đánh vào cả kiệu xe khiến cả người lẫn ngựa ngã nhào vỡ ra thành từng mảnh.

Tiền trang: ngân hàng ở thời Đinh Hoàng đế

Trưởng công chúa thân thủ không phải người thường nhanh chóng thoát ra, còn phò mã thì văng vào tiền trang họ Lục đấy, rơi ngay vào người của đại tiểu thư Lục gia, Lục Mẫn Nghi, cả hai lăn vài vòng rồi nằm đè lên nhau.
1

Lục gia là thương gia nhất nhì trong nước, chưa nói đến đại tiểu thư Lục gia chưa từng để mất một vụ buôn bán lời nào, vậy nên với cái tuổi 19 mà nàng vẫn chưa xuất giá, lần này lại được đích thân mỹ nam tông vào, lại còn dáng không được bình thường cho lắm.

"Aaa ... dâm tặc", vậy là Mẫn Nghi thẳng tay tặng cho Vệ Minh một cáu tát muốn xéo cả quai hàm.

<Chát>

Nhận cả một cái tát Vệ Minh muốn bất tỉnh cũng không được, với lại bên ngoài cơn gió kia không phải bình thường, bản thân không sao nhưng còn công chúa nhất định chưa rõ đã bình yên hay chưa.

Văn Thuần không rõ từ đâu xuất hiện, kéo Vệ Minh dậy, "Phò mã người nên giữ ý một chút"

"Ta còn bị thương đầy người này, Văn Thuần à, ta bị hất vào đây chứ có muốn đâu, đống điểm tâm còn chưa nuốt xong như vậy quả thật oan mà"

Không màn đến người kêu oan kia, Văn Thuần cúi người đỡ luôn Mẫn Nghi, cúi người thay chủ nhân tạ lỗi, "Lục đại tiểu thư xin bớt giận, trên đường hồi phủ có tập kích nên phò mã bị văng vào đây"

Nhìn đến cảnh bên ngoải tiền trang của mình, "Được rồi, lúc nãy ta cũng hơi quá, Văn công tử xin đừng quá khánh khí"

"Tạ Lục đại tiểu thư không trách", nói rồi Văn Thuần quay sang phò mã, "Công chúa bảo thuộc hạ đưa phò mã hồi phủ trước, người sẽ nhanh chóng theo sau"

"Không được đâu Văn Thuần, ngươi võ công cao, lại khí lực hơn ngươi, hai cô nương bên cạnh công chúa tuy võ nghệ cao cường nhưng cũng chỉ là nữ, ngươi mau xem họ thế nào, ta đã không sao rồi nhưng công chúa có mệnh hệ gì ngươi gánh nổi không đấy?"

Im lặng suy nghĩ, rồi Vệ Minh bị mang đi không nói nhiều, gào thiết, "Văn Thuần ngươi mau xem công chúa thế nào, công chúa có mệnh hệ gì thì ai nuôi ta với ngươi đây, mau thả ta xuống"
2

<Bịch>

Thân hình không mập có hơi ốm của Vệ Minh được đặt giữa nội viên, rồi Văn Thuần lại biến mất, ngay lúc này Bạch Liên cùng Hương Thảo cũng xuất hiện, hai người đã sớm đến phủ và cũng đợi người đến, thấy Văn Thuần tay mang phò mã liền hiểu có chuyện.

Hương Thảo nhìn nhìn phò mã từ trên xuống dưới, "Phò mã người bị ai tát vậy?"

"Đừng nhắc nữa, ta bị đánh oan còn bị xách về đây, đau chết đi được, còn nữa Hương Thảo cô nương không phải cô nương võ công lợi hại sao, mau mau đi hộ giá, gần tới phủ chỗ họ Lục công chúa bị tập kích, nếu không mau cứu người không sẽ nguy mất"

"Phò mã đừng quá lo lắng, có Thu Nguyệt ở đó không ai có thể làm gì công chúa đâu!"


"Đừng nói giỡn vậy mà, ta biết hai người đang lo lắng, có Bạch Liên ở đây rồi, Hương Thảo à cô nương mau đi xem công chúa thế nào đi"

"Phò mã của tôi ơi, bản thân nô tì không phải không lo những nô tì tin tưởng Thu Nguyệt sẽ chu toàn cho công chúa mà"

Bạch Liên nhìn nhìn cũng hiểu, "Phò mã nếu muốn công chúa an tâm thì người hãy lo cho phần má hồng đỏ kia, công chúa thực sự không thích có ai đụng vào đồ của mình đâu"

"Vết thương nhỏ, Văn Thuần cũng biết họ Lục đó nên sẽ nói với công chúa thôi, không đau bằng công chúa tát nên không sao đâu"

"Ai dám tát người của bổn cung", giọng nói cường đại bất chấp lí lẽ thường ngày của trưởng công chúa vang lên, sau đó là hình dáng tiên nữ hạ phạm từ trên không đáp xuống, có cả Thu Nguyệt, Tâm Hằng, Văn Thuần cũng xuất hiện.
1

Vệ Minh đi đến gần nhìn nhìn tỉ mỉ một hồi mới lên tiếng, "Không sao chứ!"

"Bọn chúng không phải đối thủ của Thu Nguyệt"

"THAM KIẾN TRƯỞNG CÔNG CHÚA, THAM KIẾN PHÒ MÃ", xung quanh không rõ từ đâu rất nhiều người xuất hiện cung kính, nam

có nữ có.

"Miễn lễ, từ nay nơi này là chổ của tất cả chúng ta, không phải vô duyên vô cớ bổn cung lại chọn một nơi xa như thế này để dừng chân, xung quanh đa phần là thương gia, tin tức không thiếu, bổn cung không lo sợ giặc ngoại xâm, không lo nội chiến, nhưng lại vô cùng lo về mảng thương giao này. 

Các ngươi từ nay ngoài việc chăm sóc phủ ra còn phải nghe ngóng thông tin, những tin khẩn cấp phải lập tức báo lên, chưa hết tình trạng buôn lậu có xu hương tăng nhanh nếu như không mau tìm ra kẻ đứng sau e rằng năm nay sẽ không an bình an nữa đâu.

Các ngươi theo bổn cung ít nhất là 10 năm, cũng hiểu rõ tính bổn cung, bổn cung ghét nhất là viện lí do cho sai lầm của mình. 

Nhớ kĩ, đừng ai nghĩ đến chuyện bán đứng bổn cung, hậu quả sẽ nghiêm trọng đấy!"

"CHÚNG THUỘC HẠ NGUYỆN TRUNG THÀNH VỚI CÔNG CHÚA"

"Đây là Vệ Minh là phò mã của bổn cung, từ này về sau sẽ chăm lo việc cơm nước cho bổn cung, trong phủ của bổn cung không có chuyện ngồi không, không có chuyện là phò mã của bổn cung vô tích sự trong phủ"

Vệ Minh lại cảm thấy có chút mệt mỏi với câu nói đó thà công chúa đừng nói, nói ra rồi không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn mình, đương nhiên với cái sở trường đọc thoại kịch bản và học thuộc trong thời gian ngắn, người trong phủ cũng không qua nhiều nên nhận dạng người mình rất nhanh.

Chẳng biết cách đối phó với những ánh mắt ấy thế nào Vệ Minh chỉ biết cười đáp lại, bản thân lại không rõ nụ cười đó không biết đã làm đỗ ngã bao nhiêu trái tim thiếu nữ bản thân nhìn không ra sao được còn cảm nhận rõ ánh mắt của Thu Nguyệt cùng Hương Thảo đang ché lửa nhìn mình.

Còn hai người Băng Liên cùng Tâm Hằng đang giữ bình tĩnh cho công chúa, Văn Thuần thì lắc đầu thở dài, bản thân là thị vệ được công chúa sắp xếp bên cạnh phò mã lâu ngày cũng dần coi như bằng hữu tâm sự.

Vài người vẫn không tin về tài nấu nướng của phò mã nên quyết không để phò mã xuống bếp, "Công chúa xin hãy suy nghĩ kĩ, phò mã thật không nên xuống bếp"

"Phò mã bữa trưa nay nấu cho bổn cung, phòng bếp riêng cũng đã chuẩn bị rồi, cần gì thì cứ đến phòng bếp trong phủ lấy"


Vệ Minh méo mặt nghe lệnh, "Được rồi, cũng nên nấu một bữa lớn, công chúa có muốn giúp không? Mọi người cùng ăn sẽ tốt hơn"

"Không biết phò mã muốn nấu thịt gì?"

"Thịt thú rừng, số lượng cũng khá đông chắc khoảng một con gấu sẽ đủ"

"Tâm Hằng, Hương Thảo hai người lo nguyên liệu nấu cho phò mã, còn nữa bổn cung ăn đúng giờ phò mã hãy nhớ"

"Không thành vấn đề nhưng có một chút đổi lại"

"Phò mã cứ nói"

Vệ Minh ghé tai nói nhỏ, "Tối nay công chúa phải nghe lời ta", rồi cười tươi khoe hàm răng của mình.

Trưởng công chúa không phải gạch đá chỉ nói lại, "Không đứng đắn"

"Hihi"

Hai người đi vào khoảng không phu thê của riêng mình, mặc kệ mấy chục con mắt đang nhìn không chớp mắt phò mã cả gan trêu chọc công chúa.

Nhìn đến công chúa cảm thấy người hôm nay có gì đó cực kì xinh đẹp, lại bẽn lẽn bên cạnh phò mã rất ra dáng hiền thê, vui vẻ trò chuyện cùng phò mã nếu người ngoài nghỉ chỉ là bằng hữu nhưng nơi này không ai dưới 10 năm làm sao không nhận ra phản ứng đặc biệt kia chứ.

Khoảng không 4 cung nữ bên cạnh công chúa cũng không thể im lặng mà cùng nhau bàn tán.

Thu Nguyệt đưa ra ý kiến đầu tiên, "Công chúa có phải đã phải lòng phò mã không, phản ứng kia không khác gì cho lắm"

"Đúng rồi", Bạch Liên quả quyết, "Chỉ là người không công nhận điều đó thôi, bản thân cũng biết nên nói thế nào với công chúa"

"Nói như Bạch Liên ắt hẳn công chúa thực sự đã phải lòng phò mã, còn đặc biệt ưu tiên, e rằng nếu chọn giữa an toàn của bản thân hay là an toàn của phò mã chắc cũng đoán được câu trả lời rồi", Hương Thảo đưa ý kiến.

Bạch Liên nhìn hai người mà ngao ngán thở dài, rồi vô tình nhìn thấy ánh mắt đăm chiêu khác lạ của Tâm Hằng lòng nàng lại suy diễn lung tung, nhất định không để phò mã mãi vậy công chúa sẽ có ngày đau lòng, từ nhỏ đã không được bình lặng mà nơi nội cung tranh đấu nếu không muốn bị nuốt thì phải nuốt kẻ khác, vững tâm sáng suốt thống lĩnh 3 quân khiến không ít nam nhân còn ghen tị, nay rơi vào lưới tình của một kẻ quá sức thu hút.

Chỉ thầm cầu mong phò mã đừng phù lòng công chúa nếu không nhất định sẽ khiến hắn chết không toàn thây.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện