Ta Biết Sai Rồi

Chương 9


trước sau


Tâm Hằng chính là nghi ngờ phòng ngừa phò mã cao độ, nhìn cách phò mã đối xử có chút không giống nam nhân có gì đó thuần túy thuộc về nữ nhân nhiều hơn và đặc biệt cả hai người chưa từng làm chuyện đó, vậy nên bản thân dấn lên nghi ngờ là bình thường.

Buổi tối lên đèn là ngày thứ 3 sau khi đại hôn cũng là ngày hồi phủ, cả phủ sáng đèn người mang ghế người bưng bàn, người bày biện trên bàn ăn, và người nấu chính là phò mã, cái công thức nấu ăn cho cả độc vào thật khiến nhiều người khó hiểu kể cả Tâm Hằng cùng Bạch Liên.

Có khoảng 100 người có mặt ở phủ được ăn món ăn phò mã nấu từ thịt gấu, chưa nói đến việc phò mã dùng một thanh kiếm để xư lý thịt một cách điêu luyện bảo không có võ công thực sự nghi ngờ.

Nắp nồi mở ra mùi hương ào ra như xã lũ, hấp dẫn không chỉ người mà bất cứ thứ gì ngửi được, kể cả vị khách khó tính nhất. Lục Mẫn Nghi đại tiểu thư cũng là người đứng đầu thương đoàn họ Lục cũng không thể nào không công nhận món ăn

Vệ Minh gõ vá lên nắp nồi, "Mỗi người một chén, cầm chén và xếp hàng vào, lộn xộn là nhịn đấy"

Lần lượt mỗi được một chén và kèm theo bánh mì, cái mà Vệ Minh nấu chính cà ri, dùng chung với bánh mì, cũng có thể dùng chung với cơm trắng.

Qua một giờ thì ai cũng có phần, đương nhiên ngay sau đó là trưởng công chúa giờ ăn đã điểm, Vệ Minh không nhanh không chậm lại rất khớp với công chúa, như rằng trù sư của công chúa không ai khác chính là phò mã.

Vẫn là trên khay thức ăn kia, vẫn là hai chén cơm trắng và ba món ăn, có điều hơi khác một chút chính là có thêm một bánh được chiên xù rất giòn.

"Phò mã, đây là cái gì?"

"Gọi là cà ri đấy, cái này khác với bọn họ ăn một chút chính là thời gian xử lí lớp bên ngoài khá là phức tạp nên chỉ có được 3 cái thôi"

"Bổn cung dùng được chứ?"

"Công chúa cứ tự nhiên nhưng hãy suy nghĩ kĩ bởi khi công chúa đã ăn nó rồi sẽ muốn ăn thêm đây, lời khuyên chính là công chúa nên ăn cơm trước đi"


"Được"

Thức ăn không quá nhiều vừa đủ bụng, với lại trưởng công chúa đang tò mò về món ăn mới lạ kia, thực sự chỉ là lần thứ hai vào bếp nhưng công chúa thực sự không kiểm soát bản thân muốn thưởng thức tay nghề của phò mã.

Những món ăn đơn thuần hấp dẫn không rõ nguyên nhân có lẽ người làm thế nào thì món ăn sẽ như thế, vừa ăn vừa nhìn phò mã nhẹ nhàng từ tốn ăn bữa cơm của mình.

"Công chúa mặt của ta dính gì sao?"

"Không có gì, ta muốn ăn cái gọi là ca ri kia!"

"Được được, mau ăn chóng lớn", Vệ Minh thực muốn nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của vị nương tử của mình.

"Bổn cung cũng đã 18 rồi không còn là trẻ nhỏ nữa"

Dùng một vài miếng giấy kẹp lấy miếng ca ri rán đứa cho công chúa, "Cẩn thận nóng đấy"

Nói sao nhỉ, trưởng công chúa cắn một miếng mà như điên lên không rõ vì sao, quá ngon, cực kì ngon, bản thân nàng không rõ nên dùng lời nào để diễn tả món ăn này.

Vệ Minh hài lòng trước phản ứng, "Đây là một món ăn của người phương tây, có lẽ có duyên nên bản thân ta vô cùng yêu thích món ăn này và công chúa của ta cũng yêu thích món ăn này"

"Phương tây? Là nước Khắc Tư sao?"

"Không đâu đó là một nước nằm xa hơn cả Khắc Tư, nơi đó có những con người rất ưa là thân thiện, chưa nói đến tài nghệ nấu các món cay thực sự có phần đứng đầu thế giới này."

"Nước ấy gọi là gì?"

"Gọi là Ấn độ, một lãnh địa trời phú cho nguồn nhân lực tài năng, những món có nhiều chất dinh dưỡng cũng xuất phát từ đất nước đấy"

"Bổn cung là lần đầu nghe đến đất nước đó đấy, phò mã biết nhiều thật đấy"

"Bởi có lẽ ta không phải người xuất phát từ thời gian này"

Minh Uyên công chúa đau lòng khi nhìn thấy một chút mất mác trong đôi mắt đấy, có gì đó trống trãi có chút gì đó thương nhớ, không rõ bản thân mình tại sao lại làm vậy, chính là nàng đưa tay chạm vào má Vệ Minh, còn nhướng người tặng cho một nụ hôn trên trán.

Bất giác được điều mình vừa làm, Minh Uyên công chúa mới đỏ mặt xấu hổ, chưa nói đến việc bản thân không chút sạch sẽ vẫn đang ăn mà lại làm hành động đấy.

Còn cái người vừa được thưởng kia cũng có chút kì lạ, nhịp tim đập nhanh, nơi bàn tay công chúa chạm vào có chút lưu luyến, không biết nên nói gì chỉ có thể cúi đầu xuống ăn cái bánh của mình mà thôi.

Khoảng không gian ngại ngùng giữa hai người chưa được bao lâu thì bị một người được cho là bằng hữu chí cốt của trưởng công chúa mở cửa xông vào, tiện tay cũng lấy luôn cái bánh thứ 3 cuối cùng.

Người này là một tiên nhân tu luyện thành tiên chưa bao lâu, nhưng phóng tung thích đi đây đi đó, những thiên cơ được bật mí cứu giúp rất nhiền hạn của Định Hoàng Quốc, trở thành một hảo bằng hữu của trưởng công chúa. Tiên nữ Oa Ngân San

"Wow ngon quá, không hổ danh là phò mã, Xin chào mọi người hôm nay ta ghé tệ xá không làm phiền hai người chứ?"


Vệ Minh nhanh chóng đứng dậy rời đi, "Hai người cứ nói chuyện ta xin phép đi trước", bóng dáng đã khuất đi rồi.

"Nhìn gì nữa chứ, ta nói công chúa nghe nè, người ta không phải người của nơi này đâu"

"Ngân San ngươi nói vậy ý là gì?"

"Sẽ có một thời gian người đấy quay về đúng nơi, vậy nên tiểu muội của ta đừng quá để tâm đến không khéo người đau lòng không ai khác ngoài muội đấy"

"Ta cũng cảm nhận được phần nào nhưng không cản được bản thân mình"

"Tiểu muội của ta thực sự muốn vướng vào người này sao"

"Được rồi Ngân San đừng nói nữa bản thân bổn cung đã quyết định rồi với lại cũng đã thành thân

rồi, sao có thể quay đầu lại được"

"Kể cả người này là nữ nhân, trước khi quá muộn muội nhanh chóng gạt đi tình cảm mới chớm nở này đi"

"Sao lại là nữ nhân được?"

"Đúng bản thân ta cũng không nghĩ phò mã là nữ nhân nhưng không trông tận mắt thì ta sẽ không nói bậy đâu, lời của ta có thượng đế trời đất làm chứng. Ta cam đoan phò mã là nữ nhân, còn là một nữ nhân có uy quyền trong tay ở thế giới của nàng ta"

Trưởng công chúa như bị rơi vào vực thẳm, cái người mà nàng đã nghĩ sẽ bên cạnh chăm sóc cho nàng thì giờ đây chính là đã nữ nhân, tại sao bản thân không nói cho mình biết, nhớ lại những sự việc xảy ra, quả thật cả hai chưa từng làm gì quá phận chỉ là danh phận chứ chưa từng làm gì lỗ mãng cả, ngay ban đầu người trốn chạy cũng chính là Vệ Minh.

Ngân San cũng không phải kẻ ngốc và nhìn không ra người đang loạn tâm trí kia, chỉ có thể cầu mong cho tiểu muội có thể dứt tình cảm với người không nên mà thôi.

Từ lúc đó trưởng công chúa hầu như ở trong cung lo chuyện triều chính để mặc cho phò mã hưởng thụ trong phủ, Văn Thuần cũng không còn bên cạnh phò mã nữa.

Lúc này cả phủ như một phủ ma người đi người về rất ít khi thấy người, còn phò mã cũng không nói gì, dần đà cả hai không còn như xưa nữa, ít nụ cười chỉ còn là cô đơn.

Vệ Minh được tự do một khoảng thời gian dài với tiền tệ hằng tháng của mình, không biết bản thân đã cứu bao nhiêu người và nuôi họ trong một điền trang, món quà cuối cùng của trưởng công chúa mang lại cho mình.

"Vệ Minh ca ca, hôm nay thu hoạch được rất nhiều"

"Tiểu đệ biết chúng ta bị truy sát mà"

"Vệ công tử đa tạ đã cứu gia gia"

"Vệ Minh ca ca, tiểu muội thích người, tiểu muội biết bản thân mình không thể xứng nhưng tiểu nữ vẫn muốn nói rõ cho người hay, hi vọng một ngày nào đó người sẽ đáp lại tiểu muội"

"Vệ Minh vẫn chứ buồn về chuyện của nương tử sao"

"Vệ Minh cũng nên cho lão một tiểu thiếu gia chứ!"

"Vệ Minh tại sao không thấy nương tử đâu nhỉ"

Những câu nói của những người ở điền trang, những người không cùng một gia đình nhưng có chung một ân nhân, mỗi người đều muốn chủ nhân của mình hạnh phúc, và điều đó làm nên điền trang Hạnh Phúc.


Cuộc sống của Vệ Minh dần thay đổi nhiều hơn, phủ hệ dần vắng bóng nhiều hơn, ngày càng hẻo lánh, và đương nhiên thông qua tiền trang họ Lục để nhận và gửi ngân lượng.

Hôm nay là ngày đầu tháng cuối năm, xem ra cũng lâu lắm rồi ngày đầu tiên nhập phụ và cũng ngày Vệ Minh đi đến Lục tiền trang để lấy ngân lượng, mối quan hệ buôn thương.

"Lục đại tiểu thư, ta đến rồi đây"

"Phò mã người dạo này rãnh rỗi quá nhỉ!"

"Vâng công chúa để lại phủ hệ cùng điền trang không thấy người nên ta chăm sóc cả hai thay công chúa"

"Phò mã vẫn chưa hay tin gì sao, hôm qua trong cung có phản tặc trà trộn, hoàng thượng bị hành thích may mắn trưởng công chúa xã thân cứu lấy mạng, nhưng bản thân cũng không thoát khỏi nguy hiểm"

"Trong cung đã có thái y, công chúa sẽ không sao, với bản thân ta chỉ là một người trên danh nghĩa, giữ thân phận nơi này hợp với ta hơn"

"Phò mã lại khiêm tốn rồi, điền trang của người mang lại thực phẩm không nơi nào sánh bằng, về độ tươi ngon và cả thị trường, phò mã người thật sự có tài đấy"

"Vậy Lục đại tiểu thư có muốn nâng giá một chút để mấy đứa nhỏ trong điền trang có thêm chút áo ấm không?"

"Cái đó chả phải phò mã đã chuẩn bị rồi sao, đâu cần tiểu nữ phải chen vào, thế nhưng ý kiến đấy cũng được bản thân tiểu nữ muốn làm ăn lâu dài với phò mã"

"10% được chứ"

"Được, xem ra điền trang của phò mã nên mua thêm một chút khoảng không rồi, không biết tiểu nữ có thể gợi ý cho phò mã không?"

"Đạ tạ lục đại tiểu thư rồi"

"Phò mã khách khí quá"

Vệ Minh sao lại không biết đến chuyển phản tặc hành thích, lần này bọn chúng không thành cũng một phần Vệ Minh quấy nhiễu đem đống kiếm về mở lò nung thành cuốc xẻng, đem lương thực về bỏ kho ở điền trang giấu kĩ, vậy nên bọn chúng mới thất thủ như vậy.

Còn chuyện công chúa bị thương là ngoài ý muốn với lại sự xuất hiện của Oa Ngân San không phải không cảm nhận được nên mới yên tâm lo chuyện điền trang như vậy.

Lúc đến điền trang thì trông thấy Oa Ngân San đang đứng trước cổng, khuôn mặt có chút buồn bã.

"Tiên nhân không biết tìm đến điền trang của tại hạ là có chuyện gì căn dặn"

"Vệ Minh, nói cho ta hay ngươi đã làm cái gì!"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện