Tâm Hằng chính là nghi ngờ phòng ngừa phò mã cao độ, nhìn cách phò mã đối xử có chút không giống nam nhân có gì đó thuần túy thuộc về nữ nhân nhiều hơn và đặc biệt cả hai người chưa từng làm chuyện đó, vậy nên bản thân dấn lên nghi ngờ là bình thường.
Buổi tối lên đèn là ngày thứ 3 sau khi đại hôn cũng là ngày hồi phủ, cả phủ sáng đèn người mang ghế người bưng bàn, người bày biện trên bàn ăn, và người nấu chính là phò mã, cái công thức nấu ăn cho cả độc vào thật khiến nhiều người khó hiểu kể cả Tâm Hằng cùng Bạch Liên.
Có khoảng 100 người có mặt ở phủ được ăn món ăn phò mã nấu từ thịt gấu, chưa nói đến việc phò mã dùng một thanh kiếm để xư lý thịt một cách điêu luyện bảo không có võ công thực sự nghi ngờ.
Nắp nồi mở ra mùi hương ào ra như xã lũ, hấp dẫn không chỉ người mà bất cứ thứ gì ngửi được, kể cả vị khách khó tính nhất. Lục Mẫn Nghi đại tiểu thư cũng là người đứng đầu thương đoàn họ Lục cũng không thể nào không công nhận món ăn
Vệ Minh gõ vá lên nắp nồi, "Mỗi người một chén, cầm chén và xếp hàng vào, lộn xộn là nhịn đấy"
Lần lượt mỗi được một chén và kèm theo bánh mì, cái mà Vệ Minh nấu chính cà ri, dùng chung với bánh mì, cũng có thể dùng chung với cơm trắng.
Qua một giờ thì ai cũng có phần, đương nhiên ngay sau đó là trưởng công chúa giờ ăn đã điểm, Vệ Minh không nhanh không chậm lại rất khớp với công chúa, như rằng trù sư của công chúa không ai khác chính là phò mã.
Vẫn là trên khay thức ăn kia, vẫn là hai chén cơm trắng và ba món ăn, có điều hơi khác một chút chính là có thêm một bánh được chiên xù rất giòn.
"Phò mã, đây là cái gì?"
"Gọi là cà ri đấy, cái này khác với bọn họ ăn một chút chính là thời gian xử lí lớp bên ngoài khá là phức tạp nên chỉ có được 3 cái thôi"
"Bổn cung dùng được chứ?"
"Công chúa cứ tự nhiên nhưng hãy suy nghĩ kĩ bởi khi công chúa đã ăn nó rồi sẽ muốn ăn thêm đây, lời khuyên chính là công chúa nên ăn cơm trước đi"
"Được"
Thức ăn không quá nhiều vừa đủ bụng, với lại trưởng công chúa đang tò mò về món ăn mới lạ kia, thực sự chỉ là lần thứ hai vào bếp nhưng công chúa thực sự không kiểm soát bản thân muốn thưởng thức tay nghề của phò mã.
Những món ăn đơn thuần hấp dẫn không rõ nguyên nhân có lẽ người làm thế nào thì món ăn sẽ như thế, vừa ăn vừa nhìn phò mã nhẹ nhàng từ tốn ăn bữa cơm của mình.
"Công chúa mặt của ta dính gì sao?"
"Không có gì, ta muốn ăn cái gọi là ca ri kia!"
"Được được, mau ăn chóng lớn", Vệ Minh thực muốn nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của vị nương tử của mình.
"Bổn cung cũng đã 18 rồi không còn là trẻ nhỏ nữa"
Dùng một vài miếng giấy kẹp lấy miếng ca ri rán đứa cho công chúa, "Cẩn thận nóng đấy"
Nói sao nhỉ, trưởng công chúa cắn một miếng mà như điên lên không rõ vì sao, quá ngon, cực kì ngon, bản thân nàng không rõ nên dùng lời nào để diễn tả món ăn này.
Vệ Minh hài lòng trước phản ứng, "Đây là một món ăn của người phương tây, có lẽ có duyên nên bản thân ta vô cùng yêu thích món ăn này và công chúa của ta cũng yêu thích món ăn này"
"Phương tây? Là nước Khắc Tư sao?"
"Không đâu đó là một nước nằm xa hơn cả Khắc Tư, nơi đó có những con người rất ưa là thân thiện, chưa nói đến tài nghệ nấu các món cay thực sự có phần đứng đầu thế giới này."
"Nước ấy gọi là gì?"
"Gọi là Ấn độ, một lãnh địa trời phú cho nguồn nhân lực tài năng, những món có nhiều chất dinh dưỡng cũng xuất phát từ đất nước đấy"
"Bổn cung là lần đầu nghe đến đất nước đó đấy, phò mã biết nhiều thật đấy"
"Bởi có lẽ ta không phải người xuất phát từ thời gian này"
Minh Uyên công chúa đau lòng khi nhìn thấy một chút mất mác trong đôi mắt đấy, có gì đó trống trãi có chút gì đó thương nhớ, không rõ bản thân mình tại sao lại làm vậy, chính là nàng đưa tay chạm vào má Vệ Minh, còn nhướng người tặng cho một nụ hôn trên trán.
Bất giác được điều mình vừa làm, Minh Uyên công chúa mới đỏ mặt xấu hổ, chưa nói đến việc bản thân không chút sạch sẽ vẫn đang ăn mà lại làm hành động đấy.
Còn cái người vừa được thưởng kia cũng có chút kì lạ, nhịp tim đập nhanh, nơi bàn tay công chúa chạm vào có chút lưu luyến, không biết nên nói gì chỉ có thể cúi đầu xuống ăn cái bánh của mình mà thôi.
Khoảng không gian ngại ngùng giữa hai người chưa được bao lâu thì bị một người được cho là bằng hữu chí cốt của trưởng công chúa mở cửa xông vào, tiện tay cũng lấy luôn cái bánh thứ 3 cuối cùng.
Người này là một tiên nhân tu luyện thành tiên chưa bao lâu, nhưng phóng tung thích đi đây đi đó, những thiên cơ được bật mí cứu giúp rất nhiền hạn của Định Hoàng Quốc, trở thành một hảo bằng hữu của trưởng công chúa. Tiên nữ Oa Ngân San
"Wow ngon quá, không hổ danh là phò mã, Xin chào mọi người hôm nay ta ghé tệ xá không làm phiền hai người chứ?"
Vệ Minh nhanh chóng đứng dậy rời đi, "Hai người cứ nói chuyện ta xin phép đi trước", bóng dáng đã khuất đi rồi.
"Nhìn gì nữa chứ, ta nói công chúa nghe nè, người ta không phải người của nơi này đâu"
"Ngân San ngươi nói vậy ý là gì?"
"Sẽ có một thời gian người đấy quay về đúng nơi, vậy nên tiểu muội của ta đừng quá để tâm đến không khéo người đau lòng không ai khác ngoài muội đấy"
"Ta cũng cảm nhận được phần nào nhưng không cản được bản thân mình"
"Tiểu muội của ta thực sự muốn vướng vào người này sao"
"Được rồi Ngân San đừng nói nữa bản thân bổn cung đã quyết định rồi với lại cũng đã thành thân