Dần dần Cái Mạn có chút hối hận, hiện tại bọn hắn muốn lùi cũng không xong, tiến cũng không được, bị lũ rối vây tại chỗ này, đến cơ hội đi theo tơ mỏng giết Dị thứ nguyên sinh vật điều khiển lũ rối cũng không có.
Đã có người bị thương, mặc dù thoạt nhìn không nghiêm trọng lắm, nhưng đây tin hiện không tốt chút nào.
Có người bởi vì vô phương chiếu cố, đã không thể không xuống tay với đồng bạn bị khống chế, bọn hắn không ra tay độc ác, bản thân sẽ bị giết chết.
Nhưng giết chết đồng bạn để bảo mệnh, đối với bất kỳ người nào mà nói, đều không phải chuyện dễ dàng gì.
Cho nên bọn hắn đem sai lầm đẩy hết lên người Chu Văn, thỉnh thoảng tức giận trừng mắt về phía Chu Văn.
Nếu mở miệng nói chuyện, đoán chừng Chu Văn sẽ bị nước miếng của bọn hắn cho chết đuối.
Chu Văn vốn không để ý biểu lộ của bọn hắn, hắn một mực dùng Đế Thính nghe hết thảy mọi thứ xung quang, hi vọng mau chóng sớm phát hiện Ác Ma mộc ngẫu sư.
Thoạt nhìn thật giống hắn bỏ qua những ánh mắt phẫn nộ kia, đáng giận hơn là, Chu Văn lại còn không tham gia chiến đấu, chẳng qua mang theo Vương Lộc đi đằng sau nhìn, giống như thiếu gia mang theo tiểu mỹ nữ du lịch vậy.
- Chúng ta mời ngươi tới, không phải cho ngươi tới tán gái.
Nếu như có thể nói chuyện, Cách Mã rất muốn lớn tiếng răn dạy Chu Văn.
Đáng tiếc, hiện tại hắn chỉ suy nghĩ trong bụng, tình huống trở nên càng ngày càng ác liệt, hàng loạt con rối đã đem bọn hắn bao bọc vây quanh, khiến cho hắn căn bản không có thời gian viết chữ.
Người bị thương càng ngày càng nhiều, Cái Mạn đang suy nghĩ rút lui, bằng không không chỉ không cứu được người bị Dị thứ nguyên sinh vật khống chế, thậm chí bọn hắn cũng phải táng thân tại đây.
Nhưng tiến lên cũng vô dụng, cứ như vậy hi sinh chín người, sau khi ra ngoài, không biết nên giao phó thế nào.
Trên thực tế rất nhiều người đã nảy sinh thoái ý, tình huống hiện tại, tựa hồ đã không cho phép bọn hắn đi tiếp nữa.
Đột nhiên, Chu Văn một mực đứng phía sau không tham dự chiến đấu động thủ, mọi người chỉ thấy hắn rút Trúc đao bên hông, đồng thời thân hình biến mất không thấy gì nữa.
- Chu Văn, người đâu?
Ánh mắt mọi người xung quanh tìm tòi, nhưng không phát hiện bóng người Chu Văn.
Răng rắc!
Một Dị thứ nguyên sinh vật trên gác chuông rớt xuống, thời điểm rơi xuống mặt đất, thân thể đã cắt thành hai đoạn.
Những con rối theo Dị thứ nguyên sinh vật kia rơi xuống đất đều đình chỉ động tác, chín người bị khống chế trước đó, tơ mỏng trên người tróc ra, khôi phục khống chế trên thân thể.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Tất cả con rối dồn dập tự mình vỡ vụn, mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Văn đứng trên gác chuông, đang cầm Trúc đao đút vảo vỏ.
- Đi Nữ Vu cổ bảo.
Chu Văn nhảy xuống về sau, viết năm chữ phía trên giấy cứng.
- Tất cả mọi người bị thương, trước nghỉ ngơi một lát?
Cái Mạn cũng viết trên giấy cứng.
Chiến đấu trước đó, phần lớn người đều bị thương, đặc biệt là đám người bị khống chế, thương tích trên người khá nghiêm trọng.
Bởi lúc bị khống chế, bọn hắn hung hãn không sợ chết, lấy mạng đổi mạng, hoàn toàn không để ý bản thân, cho nên thụ thương rất nặng.
- Người bị thương trở về, những người còn lại đi theo ta.
Chu Văn viết.
- Thương thể của chúng ta cũng không nặng, tu chỉnh một thoáng có thể tiếp tục chiến đấu.
Nguyên bản những đại lão địa phương có ấn tượng không tốt với Chu Văn, hiện tại thay đổi một chút nói.
Nhưng kiểu nói của Chu Văn, tựa như coi bọn hắn trở thành kẻ vướng víu, khiến trong lòng bọn họ rất đỗi khó chịu.
- Ở loại địa phương này, thời gian chính là sinh mệnh, nhất định phải nắm chặt mỗi giây mỗi phút, ta không có thời gian chờ đợi.
Chu Văn viết xong những chữ này về sau, lôi kéo Vương Lộc đi về phía Nữ Vu cổ bảo.
- Lão Triệu, các ngươi đi về trước đi, chúng ta rất nhanh sẽ ra ngoài.
Cái Mạn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định để bọn hắn đều đi về trước.
- Các ngươi đi thôi, chúng ta trước tiên ở nơi này tu chỉnh, sau đó lại đuổi theo, hoặc tại đây tiếp ứng các ngươi.
Lão Triệu viết.
- Cũng tốt.
Cái Mạn suy nghĩ một chút, lại viết:
- Có điều các ngươi