Chu Văn đi xuyên qua Nữ Vu cổ bảo, thời điểm đi tới hoa viên, thấy đám người Cái Mạn đứng trong hoa viên không nhúc nhích, tựa như mê muội.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Chu Văn âm thầm ngạc nhiên và nghi ngờ.
Mặc dù trong hoa viên có Biến Hình thú, có điều dùng năng lực của Cái Mạn, Biến Hình thú muốn giết bọn hắn cũng không dễ dàng, hắn đưa Vương Lộc trở về, trước sau chỉ mất mười mấy phút đồng hồ mà thôi.
Nhắc tới mấy mười mấy phút, đám người gặp Biến Hình thú hạ thủ, Chu Văn hoàn toàn không tin.
Mà đám người Cái Mạn chẳng qua đứng hoa viên, trên thân cũng không có phát hiện vết thương, bốn phía cũng không có dấu vết chiến đấu, thấy thế nào cũng không giống như vừa phát sinh đại chiến.
Nhưng đám người Cái Mạn đứng nơi đó không nhúc nhích, như tượng đá.
Tầm mắt Chu Văn hướng về phía trung tâm hoa viên, nơi đó cũng là phương hướng Cái Mạn đối mặt.
- Không có đại thụ…
Chu Văn lập tức giật mình.
Hoa viên này và những địa phương khác đều giống trò chơi như đúc, tuy nhiên duy nhất khác biệt chỉ không có đại thụ kia.
Vị trí đại thụ nguyên bản có một phần mộ, phía trước phần mộ có một bia mộ, mà trên mặt bia mộ lại khảm nạm chiếc mặt nạ cổ quái.
Chiếc mặt nạ như Ác quỷ, nhưng thoạt nhìn lại cùng loại với thằng hề, quỷ dị lại buồn cười, so với bất luận loại mặt nạ nào Chu Văn thấy qua cũng không giống nhau.
Đám người Cái Mạn và Lan Thi đều nhìn chằm chằm mặt nạ trên bia mộ, ngay cả con mắt đều không nháy mắt một thoáng, hô hấp giống như đỉnh chỉ.
- Thật sự có phần mộ cùng mặt nạ, Phất La Đức không hề nói dối.
Chu Văn đánh giá mặt nạ, Đế Thính cùng Thái Thượng Khai Thiên Kinh tất cả đều mở ra.
Chỗ hốc mắt mặt nạ, phảng phất như hắc động, giống như muốn hút cả linh hồn Chu Văn lại.
- Không tốt!
Trong lòng Chu Văn kinh hãi, phản ứng đầu tiên chính là muốn triệu hoán Ma Anh ra ngoài, tuy nhiên lại phát hiện, chính mình thậm chí ngay cả triệu hoán triệu hoán Phối sủng của bản thân cũng không được.
Có một lực lượng thần bí nào đó, đã cách trở tư tưởng của hắn, khiến cho hắn vô phương liên lạc với Phối sủng.
- Đáng chết, rốt cuộc có chuyện gì?
Chu Văn không để ý kinh sợ, trước nếm thử hoán đổi Nguyên Khí quyết, Nguyên Khí quyết có thể sử dụng, nhưng thân thể của hắn lại vô phương động đậy.
Vô luận sử dụng loại Mệnh hồn hoặc Mệnh cách này, hai mắt hắn đều một mực hút về phía mặt nạ, thân thể cũng không cách nào động đậy.
- Xong!
Tâm Chu Văn lạnh một nửa.
Hiện tại thật sự gọi trời không ứng gọi đất mất linh, hắn đứng ở chỗ này không làm được cái gì.
Điều duy nhất hắn vui mừng chính là cưỡng ép Vương Lộc ra ngoài, bằng không nàng cũng chết chỗ này.
Đem Mệnh hồn hoán đổi trở lại Thái Thượng Khai Thiên Kinh, tại hoa viên có thời gian hạn chế một giờ đồng hồ, hắn không thể cử động, một giờ sau không có Thái Thượng Khai Thiên Kinh, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.
Cho dù có Thái Thượng Khai Thiên Kinh, Chu Văn cũng không biết còn sống bao lâu.
Hắn không tin chiếc mặt nạ kia chẳng qua hấp dẫn người ta đứng chỗ này, nó nhất định còn năng lực khác, thậm chí mặt nạ có thể ăn người cũng khó nói.
- Ta có Thái Thượng Khai Thiên Kinh còn có thể kiên trì một quãng thời gian, Lan Thi bọn hắn lại không có Thái Thượng Khai Thiên Kinh, nếu như trong vòng một canh giờ không thể rời khỏi nơi này, sợ ngay lập tức sẽ chết đi.
Chu Văn đánh giá một chút, thời gian hạn chế một giờ của đám người Lan Thi đoán chừng còn lại khoảng bốn mươi phút.
- Làm sao bây giờ?
Trong lòng Chu Văn lóe lên vô số suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra biện pháp gì.
Thân thể không thể cử động, không liên lạc Phối sủng được, mặc dù có thể sử dụng Nguyên Khí quyết, nhưng Nguyên Khí quyết không thể khiến hắn thoát khỏi khống chế của Mặt Nạ đùa dai.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mồ hôi lạnh trên trán Chu Văn tuôn ra, bởi khoảng cách một giờ