Nhưng những xạ tuyết đóng băng kia, lại trực tiếp xuyên qua thân thể Diện Cụ nam nhân, phảng phất thân thể của hắn là ảo ảnh, không phát sinh bất cứ tác dụng gì.
- Vô dụng, lực lượng của các ngươi quá yếu ớt, căn bản không có tư cách chạm vào ta.
Diện Cụ nam nhân nhìn về phía nắm đấm và người Lan Thi cùng nhau xuyên qua thân thể của hắn, đứng tại chỗ tiếp tục nói:
- Nếu không phải cỗ thân thể này thực sự quá già, các ngươi đến tư cách nhìn ta cũng không có.
Thời điểm nói chuyện, tầm mắt Diện Cụ nam nhân ngưng tụ, Lan Thi và đám người Cái Mạn lập tức như vừa rồi, khôi phục trạng thái ngây người, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.
- Xem mặt mũi Phất La Đức làm chuyện này không tệ, lần này ta tha thứ sự vô lễ của các ngươi lần này, thế nhưng lần sau không có may mắn như vậy đâu.
Sau khi Diện Cụ nam nhân nói xong, đám người Lan Thi khôi phục tự do.
- Đây là giao dịch giữa ngươi và gia tộc chúng ta, ngươi muốn thân thể, vậy thì lấy thân thể của ta đi, không được liên lụy người khác.
Lan Thi nói.
- Lan Thi…
Cái Mạn muốn kéo Lan Thi đi, tuy nhiên lại bị Lan Thi tránh né.
- Ngươi thật sự nguyện ý để cho ta cướp đi thân thể của ngươi? Ngươi cũng đã biết, mặc dù thân thể của ngươi có khả năng tiếp tục sống sót, thế nhưng ý thức của ngươi lại bị triệt để xóa đi, ta không cần ý thức của ngươi.
Diện Cụ nam nhân hứng thú nhìn Lan Thi hỏi.
- Chuyện của ta, để ta tự mình giải quyết, không cần người khác thay thế, ngươi muốn chiếm cứ thân thể của ta, cũng không dễ dàng như vậy.
Lan Thi bình tĩnh nói.
- Thoạt nhìn nhân loại hiện tại cốt khí hơn xưa nhiều, đáng tiếc ta đã thay đổi chủ ý, ta muốn thân thể của hắn, thân thể của ngươi đối với ta đã vô dụng. Ta đã quyết định chuyện gì, sẽ không cải biến, ngươi đi hoặc lưu lại đây tùy ngươi, nhưng thân thể của hắn, ta chắc chắn phải có được.
- Thật xin lỗi, ta không biết chuyện thế này.
Lan Thi nhìn về phía Chu Văn nói.
- Không sao, đó không phải lỗi của ngươi.
Chu Văn khẽ lắc đầu.
Hắn đã quen lâm vào âm mưu của người khác, nếu như một người không có bất kỳ của cải gì, như vậy coi như hắn xuất hiện trước mặt người xấu, người xấu sẽ không muốn tính toán hắn, đó bởi vì hắn không có lợi ích gì để khai thác.
Thế nhưng nếu như một người có mang bảo tàng khổng lồ, coi như tránh xa thế nào, vẫn có người nhớ thương hắn, Cái gọi thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, đại khái chính là đạo lý này.
Theo năng lực Chu Văn càng ngày càng mạnh, coi như bản thân hắn thu liễm thế nào cũng có người nhớ thương hắn, cái này là điều không thể tránh khỏi.
Đương nhiên, Chu Văn có thể nhìn thoáng được, thế nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ tha thứ Phất La Đức.
- Nếu tính mạng của ta vốn lưu lại nơi này, hiện tại ta sẽ lưu lại như thế, coi như thật sự rơi xuống địa ngục, có ngươi cũng không tịch mịch.
Lan Thi nói.
- Mặc kệ ngươi xuống địa ngục hay không, thế nhưng ta còn chưa sống đủ đâu, còn muốn sống lâu thêm mấy chục năm nữa.
Thời điểm Chu Văn nói chuyện, thân hình đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, sử dụng thuấn di, hướng về lối ra hoa viên.
Nhưng rất nhanh Chu Văn phát hiện, đại môn hoa viên lại biến mất không thấy, bên ngoài hoa viên là một mảnh hư vô, căn bản không đường có thể đi.
- Chỉ có người ta cho phép, mới rời khỏi đây.
Diện Cụ nam nhân khẽ cười nói.
- Như vậy, nếu ta giết ngươi, cũng có thể rời khỏi nơi này?
Chu Văn ngay thẳng hỏi.
Diện Cụ nam nhân nở nụ cười:
- Dĩ nhiên, ngươi có thể giết chết ta, cũng có thể rời đi nơi này, đáng tiếc cho dù nhân loại cường đại nhất trước mặt ta chỉ như kiến hôi tồn tại.
- Không thử làm sao biết được chứ?
Chu Văn tiếp tục rút ra Trúc đao.
- Ta cùng ngươi chiến một trận.
Lan Thi đột nhiên nói.
- Tốt, ta công trên, ngươi lo phần dưới.
Chu Văn nói.
- Được.
Lan Thi trực tiếp vọt tới.
Chu Văn sau lưng hắn, lại trực tiếp xuất chưởng, đánh vào phần ót Lan Thi, trực tiếp đánh hắn hôn mê bất tỉnh.
- Đem hắn mang về, đừng ở chỗ này vướng bận.
Chu Văn ôm lấy Lan Thi, đem hắn