Trong nháy mắt, hỏa diễm bao vây thân thể Vi Qua, đem hắn biến thành hỏa nhân, quần áo vũ trụ trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Chu Văn hoảng sợ, lập tức thông tri Băng Nữ cứu người, lực lượng của nàng có thể khắc chế Hỏa hệ, nhưng Băng Nữ lại không động thủ ánh mắt nhìn chằm chằm Vi Qua trong hỏa diễm.
Chu Văn ý thức được sự tình có chút không đúng, nhìn kỹ, chỉ thấy hỏa diễm kia đã chảy vào trong cơ thể Vi Qua, ngọn lửa không phải đốt từ bên ngoài thẩm thấu vào trong, mà từ bên trong rò rỉ ra bên ngoài.
Hiện tại Vi Qua, thân thể tựa như là một hỏa nhân, phảng phất hỏa diễm đã thẩm thấu tiến vào từ tế bào của hắn, mà trong tay hắn cần Cốt Đào, bên trong hỏa diễm đã biến thành tro bụi.
Thi thể người chết bên cạnh, lúc này biến thành tro bụi, hắn không bị cháy, tuy nhiên lại hóa thành tro bụi, cái này khiến Chu Văn có dự cảm vô cùng không tốt.
Thẩm Ngọc Trì cùng Vương Thu Nguyên cũng một mặt kinh hãi nhìn Vi Qua, mặc dù hỏa diễm trên người Vi Qua khủng bổ, nhưng mọi người không thấy nghe thấy hắn phát ra thanh âm thống khổ.
- Ta. . . Cuối cùng lại trở về. . .
Hỏa diễm dần dần thu lại tiến vào bên trong thân thể Vi Qua, thân thể của hắn bên trong hỏa diễm lại không hư hao chút nào, ngược lại mở miệng nói chuyện.
Chẳng qua Chu Văn nghe thanh âm kia, lại không giống như thanh âm Vi Qua, bởi ngữ khí và ngữ điệu hoàn toàn khác Vi Qua.
- Ngươi là ai?
Chu Văn nhìn chằm chằm Vi Qua hỏi.
Hiện tại hắn có chút hối hận không ngăn cản Vi Qua, mặc dù hai ngươi không tiếp xúc nhiều, nhưng dù sao cũng là đồng học, cứ trơ mắt nhìn hắn bị sinh vật không biết chiếm cứ thân thể, trong lòng Chu Văn hơi áy náy.
- Ta là ai?
Hỏa diễm trên cơ thể Vi Qua đã cơ hồ toàn bộ dập tắt, khôi phục bộ dáng nguyên bản của hắn, mặc dù hình dạng không phát sinh cải biến, nhưng nhưng lại không biết vì cái gì, luôn cảm giác hiện tại Vi Qua so với trước đó đã hoàn toàn khác biệt.
Hắn ngước mắt nhìn vũ trụ, ngữ khí cổ quái nói:
- Ta không phải người.
- Ngươi là cái gì?
Chu Văn nhìn Vi Qua, lóe lên vô số cái suy nghĩ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra biện pháp gì trợ giúp Vi Qua đoạt lại thân thể của hắn.
- Ta là người.
Vi Qua chậm rãi nói.
- Ngươi không phải mới vừa nói ngươi không phải người sao?
Chu Văn nghi ngờ nhìn hắn, càng phát giác lần này Vi Qua thật sự nguy hiểm, đừng nói hắn hiện tại là quái vật, mà còn là quái vật bị tâm thần.
Vi Qua không trả lời Chu Văn, quay đầu nhìn về phía Địa Cầu, nhưng bởi nơi này là phần tối của mặt trăng, không cách nào nhìn tới Địa Cầu.
- Địa Cầu vẫn còn chứ?
Vi Qua nhìn về phía Chu Văn hỏi.
- Dĩ nhiên vẫn còn, có điều cần đến mặt bên kia của mặt trăng mới nhìn thấy.
Chu Văn cảm giác càng thêm cổ quái.
- Vậy thì tốt, hẳn còn tới kịp.
Vi Qua tự lẩm bẩm, trong lúc nói chuyện, vậy mà đi về phía ngoài.
- Ngươi muốn đi đâu?
Chu Văn cùng Băng Nữ liếc nhau một cái, theo sau hỏi.
Thẩm Ngọc Trì cùng Vương Thu Nguyên cũng bề bộn đi theo, bởi nó có “Vi Qua” tồn tại, cho nên Dị thứ nguyên sinh vật vô hình kia mới không công kích bọn hắn, nếu cách xa hắn, chỉ sợ chỉ còn đường chết.
Thứ này chiếm cứ thân thể Vi Qua, thoạt nhìn không giống Dị thứ nguyên vô hình hiếu chiến kia.
- Đi lấy lại Phối sủng của ta.
Vi Qua vừa nói vừa đi, tựa hồ đối với Chu Văn bọn hắn hoàn toàn không thèm để ý.
Hắn không đi nhanh, tựa hồ đang làm quen với thân thể này.
Vi Qua đã là Sử thi, thế nhưng Sử thi nhân loại không có năng lực sống sót trên mặt trăng, nhưng bây giờ hắn xích lõa trần truồng đi trên mặt trăng, lại phảng phất tự nhiên thoải mái như trên Địa Cầu.
- Phối sủng của ngươi ở đâu?
Chu Văn tối tự suy đoán, sinh vật phía dưới gốc cây kia, có lẽ là Phối sủng của hắn cũng khó nói.
Nếu hắn có thể thu phục được vật kia, nguy hiểm của bọn hắn tự đi giảm đi nhiều.
Chẳng qua hiện tại Vi Qua bị