(Cuối Cùng Của Chết Là Sinh)
- Có ý gì?
Chu Văn đang muốn hỏi hắn, đã thấy sinh cơ trên người Phạt Thụ nhân đoạn tuyệt, không còn dấu hiệu của sự sống, xem ra đã chết thật rồi.
- Ngươi nên nói rõ ràng trước khi chết chứ?
Chu Văn hơi buồn bực, có điều hắn thấy ý tứ của Phạt Thụ nhân, tựa hồ vốn không dự định nói cái gì, bằng không trước khi chết đã nói thẳng ra.
Chẳng qua một câu nói như vậy, cũng không dễ suy đoán Phạt Thụ nhân có ý gì.
Câu nói này có khả năng có rất nhiều nói rõ lí do, có thể nói Chu Văn không ngăn cản không nổi dụ hoặc, muốn có được Phối sủng bên trong mặt trăng, cho nên sẽ chém Bất Tử thụ. Cũng có thể nói, dưới Bất Tử thụ có bí mật gì, tương lai Chu Văn nhất định phải chặt Bất Tử thụ mới có thể biết bí mật.
Khả năng thật sự quá nhiều, chẳng qua Phạt Thụ nhân thuận miệng nói một câu, cố ý dẫn dụ Chu Văn tò mò.
Chu Văn không có tâm tình tiếp tục đoán nữa, hiện tại ít nhất xem xét, mặt trăng tồn tại so với bị hủy diệt vẫn tốt hơn.
Đi về phía Phạt Thụ nhân, Chu Văn định đem thi thể của hắn mang về, dù sao thân thể này thuộc về Vi Qua, ít nhất phải đem thân thể của hắn hoàn chỉnh trả lại gia đình.
Đi tới trước thi thể, Chu Văn duỗi ra hai tay gác ở dưới nách thi thể, đang muốn phát lực nâng lên, đột nhiên thấy thi thể lại trừng mắt lên.
Chu Văn phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt đã quyết đoán, nếu hắn lui lại khả năng mắc mưu của Phạt Thụ nhân, cho nên đi ngược lại đường cũ, không lùi mà tiến tới, thân thể dán lên thân thể Phạt Thụ nhân, hai tay xuyên qua nách hắn, sau đó áp chặt lấy cổ hắn, muốn dùng sức trực tiếp vặn gãy cổ hắn.
- Là. . . là. . . Ta. . . Đừng. . . Khụ khụ. . .
Phạt Thụ nhân nói mấy chữ, đã bị lực lượng cường đại áp bách lấy, một chữ cũng không nói ra được.
Chu Văn nghe được mấy cái kia chữ, vẫn không khỏi đến chậm một thoáng, không tiếp tục phát lực.
Bởi ngữ khí và âm điệu mấy chữ kia, không hề giống Phạt Thụ nhân, ngược lại giống như Vi Qua.
- Vi hội trưởng?
Chu Văn buông tay ra lui lại, nửa tin nửa ngờ nhìn xem Vi Qua.
Nếu hắn thật sự là Phạt Thụ nhân, Chu Văn vừa rồi đã động thủ giết hắn, nhưng nếu là Vi Qua, cái này lại không được.
Vô luận ý thức của Vi Qua chiếm cứ cỗ thân thể này hay vẫn là ý thức của Phạt Thụ nhân chưởng khống, với thương thể của thân thể này, đã đủ trí mệnh, hiện tại người nào chiếm cứ cũng vô dụng, thân thể chết rồi, ý thức chỉ có đường tiêu vong.
Vết thương trước ngực Vi Qua vẫn còn, trái tim đã bị đâm xuyên, Phạt Thụ nhân dã chết, Vi Qua làm sao sống nổi?
- Là ta, Vi Qua.
Vi Qua cúi đầu nhìn thoáng qua bộ ngực mình, nhe răng toét miệng nói:
- Thời gian của ta không còn nhiều, nhanh nghĩ biện pháp cứu ta, trước tiên nghĩ biện pháp ổn định vết thương trên người ta, đừng để ta chết đi là được.
- Ngươi thật sự là Vi Qua hội trưởng?
Chu Văn nghi ngờ nhìn Vi Qua, hắn hơi hoài nghi, Phạt Thụ nhân còn chưa chết, muốn dùng Vi Qua lừa gạt trị thương cho hắn.
- Còn nhớ rõ lúc trước tốt nghiệp lúc ta đi tìm ngươi, chúng ta còn trò chuyện một chút, câu “Thắng con rể trời” ngươi còn nhớ không?
Vi Qua nói.
- Phạt Thụ nhân chiếm cứ thân thể, cũng có khả năng hấp thu trí nhớ. . .
Chu Văn vẫn cảnh giác nhìn Vi Qua nói.
Vi Qua dở khóc dở cười:
- Học đệ, ta thật sự là Vi Qua, trước đó ta nhận ra cái Cốt Đào đàn kia chính là tế khí thỉnh thần, biết mình có thể sẽ bị một loại sinh vật Linh thể nào đó phụ thể, mà ta cũng biết, Thẩm Ngọc Trì tám chín phần mười sẽ để cho ta làm vật hi sinh, cho nên không bằng chủ động đi lấy Cốt Đào đàn kia.
- Bởi Mệnh cách của ta là Tử Cực Nhi Sinh, giải thích quá phiền phức, nói đơn giản, chính là sau khi thân thể chết đi, ta còn có thể dùng trạng thái người thực vật sống tiếp một khoảng thời gian, nếu trong khoảng thời gian này chữa thân thể tốt, có thể cứu sống. Ta thật sự sắp không được rồi, nếu ngươi không trị thương thể cho ta, ta