- Thân là Thủ Hộ giả, ngươi nên biết sự mệnh của mình là gì?
Hư ảnh nhìn xuống điện Thái Hóa nói.
- Sứ mệnh của ta đã sớm kết thúc, các ngươi không phải đã có Thủ Hộ giả mới sao? Còn tới tìm ta làm cái gì?
Nữ nhân bên trong khúc gỗ hừ lạnh nói.
- Thời gian Thủ Hộ giả mới xuất hiện còn quá ngắn, còn chưa trưởng thành, chưa đủ đạt được vị trí đệ nhất.
Hư ảnh nói.
- Cái này liên quan gì đến ta?
Thanh âm nữ nhân lạnh lùng vô tình.
- Đánh bại Nhã, ngươi có thể trở về Dị thứ nguyên, cũng đạt được quyền cao chức trọng.
Hư ảnh nói.
Nữ nhân đột nhiên nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy ý vị đùa cợt:
- Các ngươi không phải sinh vật cao cấp không gì không làm được sao? Chẳng lẽ ngay cả một sinh vật nửa người nửa Thủ Hộ giả cũng không giải quyết nổi?
- Ngươi trở lại Dị thứ nguyên về sau, có thể làm chúa tể một phương.
Thanh âm hư ảnh không có bất kỳ cảm xúc nào.
- Không hứng thú.
Nữ nhân không chút do dự nói ra.
- Một viên Thần quả.
Hư ảnh tiếp tục nói.
- Giữ lại tự mình dùng đi.
Nữ nhân giễu cợt nói.
- Mười viên.
Hư ảnh vẫn như vậy, nói không có bất luận cảm xúc gì.
- Các ngươi sợ Nhã cầm vị trí đệ nhất đến vậy sao?
Nữ nhân kia không lập tức cự tuyệt.
- Hắn không phải Thủ Hộ giả, đã có một gia hỏa Vương Minh Uyên, không cần cái thứ hai cái thứ ba, Địa Cầu chi chủ nhất định phải là Thủ Hộ giả.
- Ngay cả một sinh vật mang nửa huyết mạch nhân lại làm Địa Cầu chi vương cũng không cho phép xuất hiện sao, nhân loại mới là chủ nhân ban đầu của Địa Cầu đi.
- Ngươi muốn thế nào mới chịu ra tay?
Hư ảnh nói.
- Ta vẫn chưa tìm được Khế Ước giả phù hợp, không có ý định xuất thủ.
Nữ nhân lại cự tuyệt hư ảnh kia lần nữa.
- Thủ Hộ giả thời đại kia còn sống sót không chỉ mỗi mình ngươi, nếu để cho bọn hắn nhận được mười khỏa Thần quả, ngươi hắn phải biết nó thế nào?
Bên trong thanh âm của hư ảnh kia cuối cùng có chút cảm xúc, nhưng có thể cảm giác được, ngữ khí của hắn đã lạnh thêm mấy phần.
- Biết thì làm sao?
Nữ nhân lạnh nhạt nói.
- Chỉ cần đánh bại một Thần thoại sinh vật bình thường có thể lấy được mười viên Thần quả, chuyện tốt như vậy, tuyệt đối không thể xuất hiện lần thứ hai, ngươi đừng để hối hận.
Hư ảnh khôi phục bình tĩnh nói.
- Chưa có thứ gì để Tử Vi Nữ Đế ta hối hận.
Nữ nhân nói.
Hư ảnh không nói gì nữa, dần dần biến mất ở trong hư không, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy.
Tử Vi Nữ Đế bên trong khúc gỗ, cảm ứng được hư ảnh biến mất về sau, tự lẩm bẩm:
- Thần thoại bình thường? Chỉ sợ không có đơn giản như vậy, bằng không các ngươi cần gì phải tới tìm ta.
Phía trên mặt trăng, Chu Văn đang ngồi trước một Ma phương to lớn.
Cứu sống Vi Qua về sau, Chu Văn nguyên bản định đi tìm Thẩm Ngọc Trì, giải quyết hắn, có điều Vi Qua lại thuyết phục Chu Văn.
Kỳ thật Vi Qua không nói quá nhiều lời, chẳng qua nói với Chu Văn:
- Lưu lại mạng cho hắn, có ta ở đây, về sau cục giám sát chính là tai mắt của ngươi.
Có câu nói này của Vi Qua, Chu Văn bỏ dự định tìm giải quyết Thẩm Ngọc Trì, chẳng qua lệnh Đại Uy Kim Cương Ngưu mang Vi Qua trở về phi thuyền, còn hắn thì lưu lại mặt trăng.
Bởi Chu Văn định dùng Mệnh hồn Vi Quang truyền tống trở về Địa Cầu, không cần đi phi thuyền trở về nữa, cho nên để Vi Qua trở về một mình.
Còn Vi Qua sẽ dùng phương pháp gì thu phục Thẩm Ngọc Trì cùng cục giám sát, Chu Văn cũng không muốn biết, coi như Vi Qua không thành công, Chu Văn đã có được thực lực tuyệt đối, tùy thời đều có thể diệt cục giám sát.
Có điều trước khi trở về Địa Cầu, Chu Văn còn muốn thu thập nhiều cánh hoa Bất Tử thụ hơn nữa.
Nhưng Nguyệt Thần lại nói cho hắn biết, bây giờ Bất Tử thụ đã hao tổn nguyên khí nặng nề, tốt nhất không nên hái cánh hoa của nó, chờ nó khôi phục về sau rồi đến lấy.
Chu Văn đành phải thu thập cánh hoa rơi rớt tại phụ cận, không tiếp tục đụng vào cánh hoa trên Bất Tử thụ, bởi hắn vẫn hiểu đạo lý “Tế thủy trường lưu”.
Lại đi dạo trên mặt trăng, hắn phát hiện còn một Ma phương nữa, Chu Văn đã qua nó quan sát rất nhiều cuộc chiến giữa Nhã và Thủ Hộ giả khác.
- Loại trình độ chiến đấu này, ngay cả một