- Với ta mà nói, ngươi chính là một tác phẩm nghệ thuật sống, đừng để ta tự tay hủy đi cơ hội sống sót của ngươi.
Dạ Đế nói.
- So với làm một kiện tác phẩm nghệ thuật, ta càng muốn trở thành một công cụ không có bất kỳ mỹ cảm gì hơn.
Chung Tử Nhã nói.
- Ngươi đã khăng khăng muốn chiến, vậy ra tay đi.
Dạ Đế bình tĩnh nói.
- Ta đang có ý đó.
Chung Tử Nhã nói xong, đã nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo lưu quang hướng về phía Dạ Đế.
Kiếm pháp và thân pháp của Chung Tử Nhã đều đã tấn thăng Thần cấp, không thua kém gì Chu Văn, thậm chí có thuộc tính Thần thoại cấp gia trì, so với Chu Văn còn hiếu thắng hơn.
Nhưng Thái Cổ tiên kiếm trong tay hắn khủng bố thế nào, thủy chung không đả thương được góc áo của Dạ Đế, mà Dạ Đế tựa như U linh, thân hình lơ lửng không cố định, kiếm của Chung Tử Nhã thủy chung cách hắn ba tấc, làm sao cũng không đâm trúng.
- Thật sự quá hoàn mỹ, ngươi so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn.
Dạ Đế một bên trốn tránh Chung Tử Nhã một bên tán thưởng.
Người bên ngoài có lẽ cảm thấy Dạ Đế đang giễu cợt Chung Tử Nhã, nhưng Chu Văn lại biết, Dạ Đế không có ý tứ trào phúng, những lời nói kia tám chín phần là ngữ điệu chân tâm của hắn.
Loại người như Dạ Đế thật sự quá cổ quái, hắn có khả năng giết ngàn vạn người mà không có một tia áy náy, có thể coi là nhân vật Đại Ma Đầu chân chính.
Nhưng đối với nhân loại có thiên phú tuyệt hảo, hắn lại đặc biệt dung túng, coi như Chu Văn đối địch với hắn, thậm chí gần như giết chết Dạ Đế, Dạ Đế vẫn không có bất cứ hành động trả thù nào.
Chu Văn đối với cách suy nghĩ của hắn không cách nào lý giải, chỉ cảm thấy đây là một quái nhân, để người ta không thể hiểu thấu.
- Kiếm của ngươi hết sức kiên quyết, cái này rất tốt, tuy nhiên lại vẫn không tốt.
Dạ Đế tiếp tục nói.
- Chỗ nào không tốt?
Kiếm Chung Tử Nhã xẹt qua trước mặt Dạ Đế, kém chút vạch đến mặt hắn, nhưng cuối cùng vẫn không thể đụng phải Dạ Đế.
- Vẫn chưa đủ Dạ Đế.
Dạ Đế giống như U linh lóe lên bên người Chung Tử Nhã.
- Kiếm ta không có tạp niệm.
Thái Cổ tiên kiếm trong tay Chung Tử Nhã đảo ngược, lăng không đâm về phía một hướng, nhưng nó không phải vị trí của Dạ Đế.
Một giây sau, không gian lại biến hóa quỷ dị, vị trí của hai người giống như bị đổi chỗ, một kiếm của Chung Tử Nhã như đâm về phía không trung, lại vừa vặn đâm tới trước mặt Dạ Đế.
- Không có tạp niệm không có nghĩa là đủ chuyên chú.
Thân hình Dạ Đế như bóng đêm, lặng yên thối lui, một kiếm quỷ dị kia, trước chóp mũi hắn không ngừng tiếp lên, nhưng lại như thự quang vô phương chạm đến màn đêm, mãi mãi không chạm đến Dạ Đế.
Dạ Đế một bên chiến một bên nói:
- Kiếm của ngươi quá đa tình, không thể chuyên chú, nếu ngươi muốn dùng kiếm, vậy phải dùng cực tình kiếm, nếu ngươi muốn giết người, vậy phải toàn tâm toàn ý giết người. Trong lòng ngươi có quá nhiều tình, khó trách phân tâm, cho nên ngươi vô phương chuyên chú được.
- Ta không tin trong thiên hạ này, có ai có thể đạt tuyệt đối chuyên chú.
Chung Tử Nhã không ngừng tiến công, kiếm pháp cùng kỹ pháp đều thiên biến vạn hóa.
Từng phân thân và ảo ảnh từ bốn phương tám hướng thẳng hướng Dạ Đế, tuy nhiên lại bị Dạ Đế một lần lại một lần né tránh.
- Xác thực không có, thế nhưng ta gặp qua một người xác thực rất gần đạt đến trình độ kia, hắn so với ngươi vô tình, so với ngươi càng tiếp cận chuyên chú hơn. Thế nhưng ngươi không tệ, nếu ngươi có thể hóa đa tình làm cực tình, có lẽ sẽ vượt qua hắn.
Dạ Đế nói.
- Ta nghĩ ta biết người ngươi nói là ai, hắn xác thực rất mạnh.
Kiếm trong tay Chung Tử Nhã đột nhiên ném ra ngoài, chỉ thấy Thái Cổ tiên kiếm trên không trung phân thân ngàn vạn, như mưa sa oanh kích về phía Dạ Đế.
Dạ Đế lại đứng ở nơi đó không hề động, mặc cho muôn vàn kiếm xuyên qua thân thể của hắn, nhưng không có một thanh kiếm có thể làm bị thương hắn.
Hắn không hề Khủng Cụ hóa, những kiếm