Nữ Kiếm Tiên tên là Tần Trăn, Tần Mục cùng Tần Trăn quan hệ đặc biệt tốt, hắn đặc biệt sùng bái tỷ tỷ này, thời điểm hắn ở nhà, Tần Trăn vẫn luôn dạy hắn.
Đương nhiên, Tần Trăn dạy hắn chỉ là một mặt, bản thân Tần Mục đúng là thiên tài, có điều hơi kiêu ngạo, mà tính tình so với đồng lứa nhày nhót nghịch ngợm, ở trường học chọc rất nhiều phiền phức, khiến đạo sư của hắn rất đau đầu.
- Ngươi khẳng định muốn quyết đấu với ta?
Chu Văn nhìn Tần Mục hỏi.
- Ngươi không dám?
Tần Mục hỏi lại.
- Chắc là dám, có điều ta cảm thấy không công bằng.
Chu Văn suy nghĩ một chút nói:
- Ngươi thắng có thể hẹn hò với nàng, ta thắng lại không có chỗ tốt nào, ngươi nói thử xem, cái này có công bằng hay không?
- Nếu ngươi thắng, ta sẽ an bài tỷ tỷ ta hẹn hò với ngươi, thế này công bằng chưa?
Tần Mục cười hì hì nói.
Chu Văn vui mừng bản thân không uống nước, bằng không sẽ phun ra ngoài, có một tên đệ đệ cực phẩm như vậy, vị Nữ Kiếm Tiên xem như số đen tám kiếp.
- Thế nào, có dám không nói một câu xem nào?
Tần Mục tiếp tục khiêu khích.
Tần Mục liệu định Chu Văn tám chín phần mười sẽ đáp ứng hắn, một nghiên cứu sinh bị một học sinh năm thứ hai khiêu khích, lại dám đùa cợt bạn gái mình, kiều gì cũng không nhẫn được rời đi.
- Ngay ở chỗ này sao?
Chu Văn nhìn xung quanh hỏi, đã có không ít học sinh đều sang đây xem náo nhiệt, có điều bọn hắn tựa hồ hiểu rõ tính cách của Tần Mục, đã sớm không cảm thấy kinh ngạc.
- Ngay ở chỗ này, các vị đồng học đều có thể làm chứng cho chúng ta. Dĩ nhiên, nếu như ngươi sợ thua mất mặt, chúng ta có thể thuê phòng đơn quyết đấu.
Tần Mục cười hì hì nói.
- Nơi này cũng được.
Chu Văn cũng muốn nhìn một chút, năm năm về sau, học sinh đỉnh tiêm của Tịch Dương học viện rốt cuộc có trình độ thế nào, so với bọn hắn lúc trước thế nào?
- Tốt, ta dùng kiếm, học trưởng ngươi dùng cái gì?
Tần Mục cầm một thanh luyện tập kiếm trên giá binh khí, sau đó hỏi Chu Văn.
- Ngươi dùng kiếm, ta đây cũng dùng kiếm đi.
Chu Văn nói.
- Giả vờ, ngươi đứng hối hận nhé.
Tần Mục nhếch miệng, nắm một thanh luyện tập kiếm ném về phía Chu Văn.
Chu Văn tiếp được kiếm, dặn dò Nha Nhi một câu, sau đó hướng đi về phía trung tâm sân luyện tập.
- Ngươi là học trưởng, hẳn nên nhường ta trước tam kiếm chứ?
Tần Mục cười hì hi hỏi.
- Cũng được.
Chu Văn cười gật đầu.
- Học trưởng, ta đây không khách khí.
Tần Mục thầm nghĩ trong lòng:
- Ta đều biết những tên lợi hại trong nhóm nghiên cứu sinh kia, tên này ta chưa từng gặp qua, khẳng định không phải Sử thi cấp, Truyền kỳ cấp cũng muốn thắng ta? Còn dám nhường ta tam kiếm, đơn giản mỡ heo làm tâm trí mê muội. Thế này cũng tốt, trong tam kiếm giải quyết ngươi, tự nhiên khiến học tỷ nhìn ta với con mắt khác.
- Tam kiếm không đủ đẹp trai, vẫn dùng một kiếm đi.
Tần Mục suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy nhất kiếm tất sát đẹp trai hơn, càng lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng học tỷ.
- Học trưởng, ta cần phải xuất kiếm, ngươi cẩn thận nha.
Tần Mục vô cùng tự tin về kiếm pháp của mình, trừ phi cấp bậc cao hơn hắn, bên trong đồng cấp người có thể tránh thoát nhất kiếm của hắn không nhiều.
- Được rồi.
Chu Văn mỉm cười gật đầu.
Tần Mục không lập tức xuất kiếm, mà đi về phía trước mấy bước, thấy Chu Văn lại không lùi, cầm kiếm đứng nơi đó, mặc cho hắn tới gần, không khỏi âm thầm cười lạnh:
- Biết ta là đệ đệ Tần Trăn, lại còn dám để ta áp sát như vậy, nếu nhất kiếm không đỡ nổi, vậy do ngươi ngu xuẩn mất khôn mà thôi.
Đến khoảng cách mình am hiểu công kích nhất, đúng lúc đó Tần Mục xuất kiếm, một kiếm kia như nhìn thoáng qua, phối hợp thêm thân pháp của hắn, nhanh không thể tưởng tượng nổi, tuy nhiên lại vô cùng phiêu dật, người như Tiên ngự kiếm giết địch, phiêu hốt lấy đầu người bên trong vạn quân.
Chu Văn thấy kiếm pháp của Tần Mục, không khỏi kinh ngạc.
Mặc dù kiếm pháp của Tần Mục rất nhanh, nhưng nhanh này chỉ tính trong Truyền kỳ cấp, trong mắt Chu Văn, một kiếm này vô cùng chậm, căn bản không cách nào đụng phải hắn.
Chu Văn giật mình chính là, kiếm pháp này rất giống Thiên Ngoại Phi Tiên của hắn.
Không phải Thiên Ngoại Phi Tiên hiện tại, mà Thiên Ngoại Phi Tiên thời hắn còn trong học viện, mặc dù nhất kiếm này đã có biến hóa của mình, nhưng bộ phận