Dưới sự “Hộ tống” của Lưu Ngọc Cẩn, Chu Văn lần nữa đi tới trước đại môn, chẳng qua lần trước Huệ Ngoạn đi cửa hông, còn lần này bọn hắn đi cửa chính.
Đây là phủ đệ tư nhân của Huệ gia, không phải chỗ làm việc của Huệ Hải Phong.
Có điều diện tích vẫn vô cùng khả quan, tiến vào cửa chính về sau, đầu tiên thấy là một mảnh đất trống lớn, giống như thao trường, hiện tại có rất nhiều quân nhân đang huấn luyện tại đây.
Chu Văn nhìn thoáng qua những quân nhân đang luyện tập một loại thân pháp, mà loại thân pháp này trông rất quen mắt.
- Đây không phải Chân Nhị thân pháp của Huệ Hải Phong sao?
Chu Văn rất nhanh nghĩ tới.
Tháy nhìn những quân nhân kia luyện tập thân pháp, Huệ Ngoạn tự hào nói:
- Chu Văn, ngươi thấy thân pháp bọn hắn đang luyện tập thế nào?
- Bình thường.
Chu Văn thuận miệng nói.
Chân Nhị thân pháp này, một nửa tên do Chu Văn đặt, Huệ Hải Phong cũng nói thân pháp này có một nửa công lao do Chu Văn, hắn không tiện nói thân pháp này mạnh thế nào, cảm giác giống như đang khen chính mình.
Mà thật sự loại thân pháp này đối với Chu Văn mà nói, xác thực chỉ coi như bình thường.
Nguyên bản Huệ Ngoạn muốn nói tiếp, thân pháp này do phụ thân hắn sáng tạo, nhưng nghe Chu Văn nói như vậy, nửa câu sau bị kẹt lại trong cổ họng, khuôn mặt chợt đỏ bừng.
Lưu Ngọc Cẩn nghe không nổi nữa, lạnh giọng nói:
- Chân Nhị thân pháp bắt đầu từ Huệ gia, sau đó được rất nhiều gia tộc bốn khu Liên bang sử dụng, đây là thân pháp bắt buộc trong quân đội, được nghiệm chứng qua biết bao nhiêu cuộc chiến đấu của quân nhân, coi như Lạc Nhật quân Lạc Dương mạnh như vậy, vẫn phải học tập Chân Nhị thân pháp trên quy mô lớn, tiên sinh nói thân pháp này bình thường, chắc hẳn có thân pháp tốt hơn Chân Nhị thân pháp?
Huệ Ngoạn cũng nhìn Chu Văn, mặc dù hắn cho rằng Chu Văn rất mạnh, nhưng phụ thân cũng là niềm kiêu hãnh của hắn.
- Thân pháp của ta cũng bình thường.
Chu Văn không muốn tranh luận với bọn hắn, chỉ hời hợt nói một câu.
Khiến Chu Văn không ngờ tới là, Chân Nhị thân pháp được vận dụng rộng rãi trong quân đội.
Không thể không thừa nhận, Huệ Hải Phong cái tên này thật đúng là thiên tài, chỉ tiếc hắn đem đại bộ phận tinh lực dành trên phương diện nghiên cứu, sau này hắn làm tổng thống, bằng không dùng tài năng của hắn, tu vi bản thân cũng thuộc loại đỉnh tiêm.
Thấy Chu Văn tựa hồ sợ, Lưu Ngọc Cẩn cũng không nói thêm gì nữa.
Huệ Ngoạn lại hơi thất vọng, tâm tình của hắn hơi phức tạ, mặc dù hắn không hi vọng danh dự phụ thân mình bị hao tổn, nhưng hắn cũng hi vọng Chu Văn càng mạnh càng tốt, đồ vật hắn học từ Chu Văn, giá trị mới càng ngày càng cao.
Chu Văn thừa nhận thân pháp của mình bình thương, Huệ Ngoạn tự nhiên sẽ không cảm thấy cao hứng.
- Thiếu gia, đại nhân lập tức trở lại, ngài và Chu tiên sinh trước tiên vào trong phòng khách chờ.
Thấy Huệ Ngoạn muốn mang Chu Văn về sân sau, Lưu Ngọc Cẩn mở miệng ngăn cản.
Huệ Ngoạn cũng biết chuyện này cần phải được Huệ Hải Phong cho phép, suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, cùng Chu Văn tiến vào bên trong phòng khách, chờ Huệ Hải Phong trở về.
- Không biết Chu tiên sinh am hiểu phương diện gì? Muốn dạy thiếu gia cái gì?
Lưu Ngọc Cẩn phân phó người rót trà cho Chu Văn về sau, mở miệng hỏi thăm lần nữa.
Chu Văn nghiêm túc suy tư sau một lát, hồi đáp:
- Ta am hiểu bảo mệnh nhất, có điều loại năng lực này không cách nào dạy cho người khác, dạy cũng học không được, cho nên ta chỉ tính toán dạy Huệ Ngoạn một loại Nguyên Khí quyết.
- Bảo mệnh?
Lưu Ngọc Cẩn hơi ngẩn ra, nghe Chu Văn nói muốn dạy Huệ Ngoạn Nguyên Khí quyết, sắc mặt không khỏi biến hóa, nghiêm mặt nói:
- Nguyên Khí quyết là căn bản, không thể tùy tiện luyện tập, cho dù Nguyên Khí quyết của Lục đại gia tộc anh hùng, còn phải tuyển lựa cẩn trọng xem có thích hợp với thiếu gia hay không, không biết Nguyên Khí quyết của ngài so với Nguyên Khí quyết của Lục đại gia tộc anh hùng, tốt hơn không?
- Khó nói, Nguyên Khí quyết tốt xấu, chủ yếu quyết định bởi thiên phú và nỗ lực của bản thân.
Chu Văn nói.
Lưu Ngọc Cẩn càng thấy Chu Văn càng giống một tên lừa gạt hơn, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Lưu Ngọc Cẩn còn muốn nói điều gì, đã thấy có người từ bên ngoài tiến đến, bất ngờ chính là Huệ Hải Phong một thân mặc trang phục chính thức tiến đến.
- Đại nhân, vị này…
Lưu Ngọc Cẩn vừa muốn nhắc nhở Huệ Hải Phong, Chu Văn người này hết sức có vấn đề.
Nhưng ai biết Huệ Hải Phong nhìn thấy Chu Văn, trực tiếp đi qua đấm một quyền lên ngực Chu Văn:
- Ngươi tới Thánh thành mà không thông báo cho ta một tiếng, còn dám bắt cóc Tiểu Ngoạn, ngươi có ý gì? Đố kỵ ta có nhi tử, ngươi không có đúng không? Hâm mộ đố kỵ cứ việc nói, ta để Tiểu Ngoạn làm con nuôi ngươi, miễn cho ngươi đỏ mắt.
- Ngươi tự mình giữ đi, loại tiểu tổ tông này, ta không nhận nổi.
Chu Văn cười nói.
- Đại nhân…
Lưu Ngọc