Bên trong mật thất, chỉ có Chu Văn và Huệ Hải Phong.
- Năm năm vừa rồi, ngươi đi nơi nào?
Huệ Hải Phong hỏi Chu Văn.
- Ngươi làm thế nào biết Chu Văn tại Kỳ sơn không phải ta?
Chu Văn hơi kinh ngạc hỏi, Huệ Hải Phong có thể chuẩn xác nói đúng thời gian năm năm, hiên nhiên đây không phải suy đoán mù quáng.
Huệ Hải Phong trợn mắt nói:
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ có thể qua mắt ta? Chỉ tính xem ảnh chụp thôi, ta chỉ cần liếc mắt thôi đã biết đó không phải ngươi rồi.
- Tốt.
Chu Văn bất đắc dĩ nói:
- Ta bị lão sư vây khốn, không khác gì chết lắm, sau năm năm mới thoát ra ngoài.
Huệ Hải Phong gật đầu:
- Đại khái giống suy đoán của ta, tiểu ngươi chính là Nhân Hoàng đi? Chém giết Đế Thiên, Dị thứ nguyên tự nhiên sẽ không để ngươi sống, tự nhiên năm năm này sẽ không an ổn như vậy. Có điều tính cách của lão sư, hẳn không đơn thuần để ngươi chết năm năm, khẳng định tính kế gì đó đúng không?
- Coi như vậy đi, địa phương ta bị nhốt, thời gian tư duy rất chậm, cảm giác bản thân đã trải qua thời gian hơn một trăm năm.
Chu Văn nói.
Huệ Hải Phong hơi ghen ghét nói:
- Lão sư quả nhiên vẫn cưng ngươi nhất, năm năm đổi trăm năm thời gian, nếu cho ta nhiều thời gian như vậy, nói không chừng ta có thể chế tạo ra Thiên Tai dịch mất.
- Thân thể không thể di động, ngươi đòi nghiên cứu cái gì?
Chu Văn cạn lời.
- Cũng đúng.
Huệ Hải Phong cười hắc hắc.
- Thời gian năm năm ngắn ngủi, ngươi đã trở thành tổng thống Liên bang… Đủ lợi hại đi.
Chu Văn nói.
- Xem như may mắn đi, một phần do ta tự mình nghiên cứu, hơn nữa còn có đồ vật lần trước khi lão sư chuẩn bị tiến vào Dị thứ nguyên cho chúng ta, vài thứ kia trợ giúp rất lớn đối với ta.
Huệ Hải Phong dừng một chút, lại tiếp túc nói:
- Có điều cái chức vị tổng thống này, xem như hữu danh vô thực đi, trên thực tế thực quyền Liên bang phần lớn đều nắm trong tay Thủ Hộ giả liên minh và Lục đại gia tộc anh hùng, tổng thống ta ngay cả một Thánh thành nho nhỏ cũng không khống chế nổi.
- Vậy ngươi còn làm tổng thống làm gì?
Chu Văn nghi hoặc hỏi.
- Tại sao không làm, tuy nó hữu danh vô thực, nhưng ta rốt cuộc đã đứng ở vị trí này, có thể chậm rãi thay đổi một ít đồ vật, có thể nghĩ cách thực hiện lý tưởng của chính mình. Tựa như một diễn viên, chỉ lên sân khấu mới để người ta biết ngươi, mới đủ để tác động đến người khác. Nếu ta chỉ đứng dưới sân khấu, cho dù kỹ thuật diễn xuất của ta có tốt thế nào, cũng vô pháp ảnh hưởng thay đổi bất luận kẻ nào.
Huệ Hải Phong nói.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Chu Văn nhìn Huệ Hải Phong.
- Ta muốn thay đổi thế giới này.
Huệ Hải Phong nói tiếp:
- Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy buồn cười, ta cũng biết, đây cơ hồ là một chuyện không khả thi, nhưng ta muốn thử một lần.
- Điểm này không thể cười.
Chu Văn hơi động dung, tuy rằng bản thân hắn không có lòng dạ như vậy, nhưng cái này không hề gây trở ngại để hắn kính nể người khác như vậy.
- Đương nhiên, ta cũng muốn thử xem, đứng trên đỉnh thế giới cảm giác thế nào?
Huệ Hải Phong cười hắc hắc, lại nói tiếp.
Sắc mặt Huệ Hải Phong thay đổi nhanh như vậy, khiến Chu Văn hơi dở khóc dở cười:
- Hiện tại ngươi đã làm được, cảm giác làm tổng thống thế nào?
- Không tốt lắm, quá nhiều việc hữu tâm vô lực.
Huệ Hải Phong lắc đầu, hiển nhiên không muốn nói quá nhiều.
Chu Văn không hỏi lại, đây không phải sở trường của hắn, không cách nào giúp Huệ Hải Phong làm cái gì, hỏi nữa cùng vô dụng.
- Ngươi và Cổ Điển rốt cuộc thế nào?
Chu Văn ngược lại hỏi.
- Có chút gia hỏa, không hy vọng ta cùng Cổ Điển thân cận quá, hoặc nói cách khác, không muốn ta quá thân cận với thị trường ngầm, cho nên mới xuất hiện tình huống hiện tại.
Huệ Hải Phong nói hơi mịt mờ, có điều Chu Văn nghe vẫn hiểu.
Hai người lại hàn huyên một chút sự tình, nhưng cũng không lâu lắm, Huệ Hải Phong thật sự quá bận, rất nhanh hắn phải rời đi xử lý công vụ.
Huệ Hải Phong để Chu Văn lưu lại, chờ buổi tối