Tựa như từ trong bóng tối đột nhiên tiến nhập dưới mặt trời, ánh mắt Chu Văn từ mơ hồ dần dần rõ ràng, nhưng cảnh tượng trước mắt, lại khiến lông tơ hắn dựng thẳng lên, khó chịu trên người ngay lập tức biến mất.
Chu Văn nhảy dựng lên lui lại, giống như mèo con bị đạp đuôi.
Trước mặt hắn, rõ ràng là một đầu Bạch Mao viên hầu còn lớn hơn Bạo Long, thân thể lông tóc tuyết trắng, nhưng làn da đen như gang.
Nó cao không dưới trăm mét, hùng tráng khó có thể tưởng tượng, hai tay giơ lên cao cao, giống như nâng đồ vật gì, giống như Cự nhân chống trời.
Chu Văn không biết nó đẳng cấp gì, nhưng vừa rồi tám chín phần mười mình đâm vào thân thể nó mới ngừng lại được, trước đó trải qua nhiều địa phương như vậy, đều không thể khiến Minh Nhật Chi Dực dừng lại, cuối cùng đâm trên người của nó, lại kém chút đụng nổ đầu mình, mà nó lại không bị sao, chỉ xét riêng cường độ thân thể thôi, đã nói rõ sự bất phàm của nó.
Lúc này Bạch Mao viên hầu kia đang nhìn chằm chằm Chu Văn, giống như Ma Vương đang nhìn phàm nhân.
Trong lòng Chu Văn kinh hãi, thân hình nhanh chóng lui lại, nhưng không lùi lại bao xa, đụng phải đồ vật gì đó, không thể không dừng lại.
Bởi Minh Nhật Chi Dực bị đánh gãy, Chu Văn đã khôi phục khả năng khống chế thân thể, sau va chạm này, cảm giác sau lưng mềm nhũn, tựa hồ đâm vào một sinh vật nhuyễn thể nào đó, hắn bị hù lập tức lui trở về.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở sau lưng của hắn, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh kim quang, đó là một cái chân, một cái chân mọc đầy lông vàng.
Chu Văn ngẩng đầu nhìn lên, rất nhanh thấy được chủ nhân của chiếc chân kia, đó cũng là một đầu Cự Viên, thân thể tương đương với Bạch Mao viên hầu, chẳng qua toàn thân nó có bộ lông màu vàng, làn da cũng hơi vàng.
Bởi Chu Văn đụng phải nó, lúc này nó dùng con mắt thủy tinh màu vàng, cũng ngó chừng Chu Văn, ánh mắt băng lãnh cực điểm.
- Thật có lỗi, lần sau ta nhất định chú ý nhìn đường.
Chu Văn quay người muốn chạy về phía bên cạnh, lại phát hiện nơi đó cũng có một đầu Cự Viên, trên người Cự Viên kia có màu đen xám, thoạt nhìn còn khủng bố hơn.
- Không thể nào…
Tầm mắt Chu Văn quét một vòng, giống tưởng tượng của hắn, bốn phía nơi này đều có một đầu Cự Viên trấn thủ, mà ở phương hướng còn lại có một đầu Cự Viên toàn thân xích hồng, giống ba Cự Viên còn lại, hai tay đều nâng cao, tựa hồ nâng vật gì đó, đứng ở nơi đó không nhúc nhích nhìn hắn.
Chu Văn cố tự trấn định xuống, trước cẩn thận quan sát bốn đầu Cự Viên kia và tình huống nơi này.
Sau lần xem xét này, trong lòng hắn càng nghi ngờ không thôi.
Đây là một hang động to lớn dưới mặt đất, bốn phía lại có rất nhiều nước biển, giống một vùng Hạ hải.
Mà địa phương Chu Văn đang đứng, không phải là một cái đảo nhỏ, mà trên một cái mai rùa.
Bốn Cự Viên đứng phía trên mai rùa, một Cự Viên đứng một hướng, hai tay giơ lên cao cao, chung nhau nâng lên một đồ vật giống tảng đá.
Chu Văn không biết đây là cái gì, tảng đá màu xám, thoạt nhìn vô cùng thô ráp, có điểm giống khí cụ đỉnh lô, có điều cái này quá khổng lồ đi.
Bốn Cự Viên đều cao hơn trăm mét, chúng nó hợp lực mới có thể giơ lên thạch khí, cho nên có thể tưởng tượng thạch khí kia lớn thế nào?
Càng thêm cổ quái là, Chu Văn phát hiện tên cổ mỗi Cự Viên đều có một cái vòng sắt, trên vòng cổ móc mấy cái xích, nối liền thân thể của bọn nó với mai rùa và thạch khí kia.
- Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?
Chu Văn ăn một khỏa Hồi Xuân đan, cảm giác đầu óc thanh tỉnh không ít, trong lòng càng thêm nghi ngờ không thôi.
Bởi vì hắn phát hiện, bên trong thạch khí kia, có một viên thạch kén.
- Thủ Hộ giả chi kén! Nơi này lại có Thủ Hộ giả!
Chu Văn sử dụng Đế Thính, thử quét hình thạch kén bên trong thạch khí kia, xác thực không