Không liên lạc được Vương Minh Uyên, Chu Văn không có biện pháp gì, cảm thấy việc này hết sức kỳ quặc, nếu Tỉnh Đạo Tiên thật sự đánh cược với Vương Minh Uyên, không có đạo lý chỉ mỗi Tỉnh Đạo Tiên tìm đến mình, ngay cả Vương Minh Uyên cũng không thấy mặt.
Chu Văn chỉ có thể đặt chuyện này sang một bên, dự định thí nghiệm kỹ năng Minh Nhật Chi Dực một thoáng, xem rốt cuộc đây là kỹ năng thế nào?
Trong nội tâm Chu Văn cũng rõ ràng, Khủng Cụ cấp kỹ năng, không có khả năng xuyên qua tương lai, đừng nói một ngày, coi như một phút thôi, chỉ sợ cũng không thể.
Chu Văn sử dụng kỹ năng Minh Nhật Chi Dực, chỉ cảm thấy trong thân thể có một cỗ lực lượng từ sau lưng bắn ra, giống như tên lửa đẩy, đẩy thân thể của hắn bay lên.
Độ cao rất thấp, giống như bay lượn dưới tầng trời thấp, có điều cũng rất nhanh.
Tốc độ như vậy, coi trong Khủng Cụ cấp, cũng là tốc độ cực nhanh, không hề kém Thiên Ngoại Phi Tiên của Chu Văn.
- Chỉ vậy thôi sao?
Chu Văn hơi thất vọng, mặc dù tốc độ như vậy rất nhanh, có điều bản chất không khác Thiên Ngoại Phi Tiên của Chu Văn lắm.
Chu Văn muốn dừng lại, tuy nhiên lại kinh hãi phát hiện, vô phương đình chỉ Nguyên khí vận chuyển trong cơ thể, Minh Nhật Chi Dực tựa như mất kiểm soát, mang theo thân thể hắn bắn như đạn pháo bay lên.
- Đây rốt cuộc tình huống gì?
Trong lòng Chu Văn kinh nghi bất định, vội vàng vận chuyển Nguyên Khí quyết, muốn ngăn cản bản thân tiếp tục bay lượn.
Trong tầm mắt của hắn, xuất hiện một ngọn núi lớn, dựa theo tốc độ này, không đến một phút đồng hồ, hắn sẽ đụng phải ngọn núi kia.
Nhưng Chu Văn càng vận chuyển Nguyên khí, thân thể bay càng nhanh, tựa như cứ có Nguyên khí sẽ bị Minh Nhật Chi Dực hấp thu, không khỉ không ngăn cản nó, ngược lại biến thành trợ lực cho nó.
Chu Văn thấy vô phương dừng lại, cố gắng cải biến con đường bay lượn của mình, ít nhất không để mình đụng vào đại sơn.
Kết quả vẫn thế, Chu Văn liên tục thử mấy loại phương pháp, thân thể vẫn bay thẳng tắp về phía trước, cách đại sơn càng ngày càng gần, vách núi đã gần ngay trước mắt.
Khẽ cắn răng, Chu Văn triệu hoán Thất Hải Long Vương ra, đặt trước mặt mình, muốn để thân thể nó chặn mình lại.
Thất Hải Long Vương bắn ra dịch nhờn về phía Chu Văn, muốn cản Chu Văn tiếp tục bay lượn, mắt thấy dịch nhờn màu trắng đã rơi trên thân Chu Văn, nhưng thân thể Chu Văn lại vọt tới, không bị dính trụ nữa.
Chu Văn cắn răng chuẩn bị đâm vào thân Thất Hải Long Vương, nhưng thấy hoa mắt, thân thể lại xuyên qua thân thể Thất Hải Long Vương, trực tiếp đánh tới vách núi.
- Dừng lại cho ta!
Chu Văn vung vẩy nắm đấm, đánh về phía đại sơn.
Lại phát hiện toàn bộ Nguyên khí trong thân thể mình bị Minh Nhật Chi Dực rút đi, không có Nguyên khí cung cấp cho hắn sử dụng kỹ năng khác, thân thể vẫn lao tới.
- Xong! Chẳng lẽ ta là người đầu tiên trên thế giới sử dụng kỹ năng của mình bị đâm chết?
Trong lòng Chu Văn buồn bực cơ hồ ói máu.
Nhưng thân thể tốc độ phi hành quá nhanh, căn bản không cho hắn thời gian tiếp tục suy nghĩ, đã đâm vào vách núi đá.
Chu Văn theo bản năng nhắm mắt lại, lực lượng toàn thân ngưng tụ, chuẩn bị tiếp nhận thống khổ khi va chạm, nhưng cảm giác thống khổ không xuất hiện.
Chu Văn vừa mở mắt nhìn, phát hiện mình lại xuyên qua núi, loại hình ảnh quỷ dị kia, gần giống khi dùng Thổ Hành thú độn thổ.
Chu Văn không rõ ràng ngọn núi biến thành ảo ảnh, hay thân thể của hắn biến thành ảo ảnh, thời điểm cả hai giao nhau, không hề phát sinh va chạm, thật giống hai hình ảnh được phát từ hai máy chiếu khác nhau, chồng lên nhau, mỗi cái đều biến hóa, tuy nhiên lại không va chạm.
- Đây là chuyện gì? Lực lượng Minh Nhật Chi Dực sao?
Trong lòng Chu Văn kinh ngạc.
Thân thể của hắn không ngừng bay về phía trước, vô phương dừng lại, xông qua đại sơn, xông qua rừng rậm, thậm chí còn xuyên qua một cái đập nước.
Nhưng tất cả những thứ này, đều không cách nào đụng phải thân thể Chu Văn, thân thể Chu Văn giống như biến