Chu Văn không do dự chút nào, trực tiếp lắc mình một cái, trốn sang một bên, không thèm nhìn Điềm Điềm có ngã xuống hay không, quay người trực tiếp thuấn di chạy đến nơi khác.
- Tưởng ta là kẻ ngu sao? Ta một mực mở ra trạng thái Khủng Cụ hóa, người bình thường căn bản không nhìn thấy ta, huống chi ngoài thân ta còn có Thiên Tai cấp đạn đang xoay tròn, cô gái này chẳng những có thể thấy ta, lại còn có thể vượt qua đạn trực tiếp lao về phía ta, loại người này sẽ trượt chân sao? Đùa ta chắc?
Chu Văn ôm Nha Nhi mang theo Tiểu điểu trên bờ vai, trực tiếp thuấn di chạy trốn.
Linh dương cũng không chậm, nhanh chân vô đối, nhanh cơ hồ nhìn không thấy bóng dáng của nó, so với Chu Văn thuấn di còn nhanh hơn.
Phương hướng hai người chạy nhất trí đến lạ thường, đều chạy về phía Tử Cấm Thành như điên.
Rõ ràng bọn hắn đều cho rằng, thực lực Điềm Điềm cực kỳ đáng sợ, nếu người bình thường chạy trốn, tám chín phần trốn không thoát, trốn về phía Tử Cấm Thành, có lẽ có thể xua hổ nuốt sói, đạt được một ít cơ hội thở dốc.
Điềm Điềm còn đang ngây ra, nàng nghĩ rằng người bình thường khẳng định sẽ đỡ lấy nàng, nhưng đồ vật bình thường trong mắt nàng, thật ra căn bản không bình thường.
Bành!
Điềm Điềm ngã trên mặt đất, hơi giật mình nhìn phương hướng Chu Văn và linh dương biến mất, một hồi lâu mới hận hận bò lên:
- Quả nhiên là kẻ xấu, thậm chí còn không giúp ta đứng dậy.
Kể từ đó, Điềm Điềm kiên định tâm ý muốn báo thù cho Á Na, cảm ứng vị trí của Chu Văn một thoáng, Điềm Điềm nhanh chóng đuổi tới.
- Nàng không đuổi theo sao?
Chu Văn thấy linh dương đứng bên ngoài Tử Cấm Thành, cũng không đi vào, vẻ mặt cũng không bối rối lắm, lại hỏi.
- Hẳn không tới, ta không cảm ứng được nàng đuổi theo.
Linh dương chắc chắn nói, rõ ràng nó hết sức tự tin đối với năng lực cảm ứng của bản thân.
- Khả năng vậy đi, ngược lại nàng không đơn giản, ngay cả ta cũng có thể nhìn thấu, đây khẳng định là Thiên Tai cấp.
Linh dương nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện ra tung tích của Điềm Điềm.
- Vào thành rồi nói tiếp, coi như nàng đuổi theo, bên trong hẳn có hạn chế nhất định.
Chu Văn nói xong, bèn đi về phía đại môn Tử Cấm Thành.
- Chớ đi cửa chính, đi theo ta.
Linh dương ngăn trở Chu Văn, đi một phương hướng khác dọc theo tường thành.
Bọn hắn đi phía trước, Điềm Điềm đi sau lưng bọn hắn cách đó không xa, nhưng Chu Văn và linh dương đều không thể nhìn thấy Điềm Điềm, phảng phất như Điềm Điềm đã ẩn hình.
- Hai người bọn họ lén lút làm gì?
Điềm Điềm đi đến bên cạnh Chu Văn, ban đầu muốn đưa tay đẩy hắn một thoáng, biến hắn thành Hoàng Kim nhân, nhưng thấy bộ dáng lén lút của hai người bọn hắn, lại hơi hiếu kỳ, đang duỗi tay một nửa bỗng nhiên thu tay lại.
Điềm Điềm ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn Chu Văn và linh dương từ cái ngách chó bò lên Tử Cấm Thành, thầm nghĩ:
- Bọn hắn muốn làm gì?
Thời điểm Chu Văn đi qua đã tận lực cẩn thận, nhưng lỗ chó kia thật sự quá nhỏ, vẫn bị đạn trên người hắn đánh nát một bộ phận gạch trên tường.
Cũng may sau khi bọn hắn đi vào, bên trong là một cái sân rỗng, trừ một chút thực vật bên ngoài, cũng không có sinh vật gì.
- Nữ hài tóc vàng kia hẳn không đuổi theo.
Chu Văn ghé vào trong bụi cỏ, sử dụng Đế Thính lắng nghe, nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của nữ hài tóc vàng kia, lúc này mới an tâm một chút.
Nhưng Chu Văn không hề biết, Điềm Điềm đang ngồi ngay bên cạnh hắn, cách hắn không đến một thước, đưa tay có thể sờ đến tóc của hắn.
- Xem ra không phải nhắm tới chúng ta, bằng không không có khả năng dễ dàng từ bỏ.
Linh dương phủ phục trong bụi cỏ, con mắt loạn chuyển, cũng không hề phát hiện ra Điềm Điềm, phun một bãi nước miếng trên mặt đất, hùng hùng hổ hổ nói:
- Đi theo tiểu tử ngươi, quả nhiên không gặp chuyện tốt gì!
Điềm Điềm ngồi xổm nơi đó nhìn hai người bọn họ đối thoại, cảm thấy rất hứng thú.
- Làm sao ngươi biết cô bé kia nhắm vào ta?