- Các ngươi có chắc chăn giết được Phi Thiên?
Chu Văn đi phía sau họ hướng về Liên Hoa động.
-Không có.
Huệ Hải Phong đáp.
Khương Nghiên cùng Chung Tử Nhã không có trả lời, nhìn bộ dáng bọn họ thì biết, bọn họ cũng không chắc chắn.
-Các ngươi không nắm chắc một chút nào, lại đi giết Phi Thiên, việc này có mạo hiểm quá hay không?
Chu Văn không còn lời nào để nói nhìn ba người.
Huệ Hải Phong nói:
-Nếu xác định ăn chắc thì còn gì thú vị nữa? Không nắm chắc mới thú vị.
-Đây là cái lý luận gì.
Chu Văn càng thêm hết chỗ nói, đây là chuyện sinh tử, hắn không cho rằng đây là chuyện thú vị.
Chung Tử Nhã bĩu môi nói:
-Huệ Hải Phong tuy rằng nói không hoàn toàn đúng, có điều cũng không có sai, nếu như hoàn toàn nắm chắc làm được, thì chúng ta cũng không tới đây làm gì?
-Ngươi thì sao?
Chu Văn nhìn về phía Khương Nghiên.
-Đạo sư bảo ta đi trông chừng các ngươi, nên ta cũng chỉ có thể đi theo.
Khương Nghiên nhàn nhạt nói.
Chu Văn nhìn ba người, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt, hắn càng ngày càng cảm giác, mấy tên học trò Vương Minh Uyên, không có một tên nào giống người bình thường.
Ban đầu, hắn còn cho rằng Huệ Hải Phong còn bình thường một chút, nhưng chuyện hôm nay đã thay đổi 180 độ nhận thức của hắn, trừ bỏ Chu Văn ra, nơi này không còn một tên bình thường nào cả.
-Lão sư là một người ôn hòa như vậy, sao lại có thể dạy ra một đám kỳ dị này.
Chu Văn trầm ngâm nghĩ không đi, không để ba tên kia đã đi xa.
-Cũng thế.
Chu Văn thở dài lắc đầu, đành phải đi theo.
Chu Văn không phải không có điểm tự tin, tuy trước kia không phải đối thủ của Phi Thiên, nhưng hiện tại thực lực của hắn đã tăng lên quá nhiều, tuy không đủ chống lại Sử thi Phi Thiên, nhưng bảo mệnh cũng có mấy phần nắm chắc.
Thời điểm ngày trước cày Liên Hoa động, thỉnh thoảng gặp Phi Thiên, chạy trốn cũng không khó lắm.
Nhanh chóng, bốn người tiến vào bên trong Liên Hoa động, liền gặp một con phi thiên hầu.
Thời điểm Chung Tử Nhã và Khương Nghiên không muốn động thủ, Huệ Hải Phong đẩy Chu Văn ra ngoài:
-Ngươi tĩnh dưỡng lâu như vậy, trước tiên nên hoạt động một chút làm nóng người, miễn gặp phải Phi Thiên, lại luống cuống.
-Có mỗi ngươi luống cuống thôi?
Chu Văn trong lòng chửi thầm, cũng nghênh hướng về phía phi thiên hầu.
Trong trò chơi, Chu Văn giết không biết bao nhiêu phi thiên hầu, đối với nhất cử nhất động của phi thiên hầu, hắn đều rõ trong lòng bàn tay, mắt thấy phi thiên hầu chụp tới cánh tay phải lao xuống, móng vuốt lập lòe làm người ta có chút sợ hãi. Chu Văn lại không hoảng hốt, trong nháy mắt phi thiên hầu tấn công, đột nhiên một bước nhảy ra, lao qua phi thiên hầu.
Phanh!
Chu Văn dùng một chưởng chụp lên gáy phi thiên hầu, phi thiên hầu kêu thảm thiết lập tức từ không trung lao xuống, không một tiếng động.
-Tốt.
Huệ Hải Phong không nhịn được khen.
Khương Nghiên có chút kinh ngạc, Chung Tử Nhã lại bĩu môi nói:
-Cũng được, chưởng pháp lão sư truyền thụ cuối cùng có chút tiến bộ, coi như không làm mất mặt lão sư.
Liên tục gặp phải mấy con phi thiên hầu, mấy tên kia không chịu ra tay, Chu Văn đành phải tự mình đi lên săn giết, đồng thời luyện tập Thất Tán Chưởng.
Chung Tử Nhã ở phía trước dẫn đường, xuyên qua mười mấy hang đá, đột nhiên nhìn thấy một sinh vật như tiên nữ, đang bay trên không trung bay vọt về hướng bọn họ.
Chu Văn liếc mắt nhìn ra, đó là Phi Thiên của Liên Hoa động, Sử thi sinh vật.
Nhưng khi nhìn kỹ, sắc mặt Chu Văn lại đại biến, hắn gặp qua không ít Phi Thiên, những Phi Thiên đó đều là người mặc y phục rực rỡ, trên vai có dải lụa quấn quanh.
Nhưng Phi Thiên này lại bất đồng, nàng một thân hắc y, trên người có dải lụa là màu trắng, so với những Phi Thiên Chu Văn từng gặp không giống.
-Không tốt, là Biến dị Phi Thiên.
Chung Tử Nhã có chút kinh ngạc, có điều hắn không có ý định chạy, móc ra khẩu súng, nhắm chính diện Phi Thiên, bắn liên tục ba phát đạn.
Viên đạn ngay lập tức lao tới trước mặt Phi Thiên, Phi