Cuố cùng Thiên Tri Chu cũng bị xử lý, thành thị hao tổn còn có khả năng chữa trị, nhưng người đã chết, vĩnh viễn không có cách nào sống lại.
- Huynh đệ đã chết, phải an táng thật tốt, tiền trợ cấp phải sớm an bài đúng chỗ, không cho phép một phân một hào bị cắt xén. Còn nữa, nếu như người nhà của bọn họ có khó khăn gì, tận lực chiếu cố một chút, không thể để huynh đệ chúng ta nơi chín suối, còn phải nhìn thấy thân nhân rơi lệ lần nữa.
An Thiên Tá ngồi phía sau bàn làm việc, nhìn A Sinh lấy danh sách thương vong ra, vẻ mặt có chút khó coi.
Hắn nói hắn phải bảo vệ tốt Lạc Dương, nhưng hôm nay, thành Lạc Dương lại kém chút trở thành phế tích.
- Tất cả đều sắp xếp xong xuôi, ngài muốn đích thân tham gia tang lễ sao?
A Sinh hỏi.
- Có.
Vẻ mặt An Thiên Tá nghiêm túc gật đầu.
- Còn có, đây là danh sách quân công phía dưới đưa lên, đại bộ phận đều không có vấn đề, có điều có nhiều học sinh của Tịch Dương học viện tham gia chiến đấu, phía dưới bọn hắn cũng báo, trong nhóm đó có ba người, là Tần phó thống đốc tự mình đưa thêm, có điều…
A Sinh nói đến đây dừng một chút.
- Có điều cái gì?
An Thiên Tá hỏi.
- Có điều ba học sinh kia không đi đên quân bộ báo danh, cho nên bên quân bọ không biết tên ba người bọn hắn là gì, Tần phó thống đốc chỉ viết ba cái học sinh, không có viết tên.
A Sinh nói.
- Nếu bọn hắn không đi quân bộ, rõ ràng bọn hắn không thèm để ý ban thưởng. Bọn hắn không ghi danh thì thôi đi, Tần thúc thúc lại cố ý viết ba người bọn hắn làm gì, trong này hẳn có nguyên nhân nào đó?
An Thiên Tá suy tư nói.
- Đốc quân anh minh, ba học sinh này, trợ giúp quân đội Liên bang chúng ta phá hủy 16 giếng nhện, khiến toàn quân giảm bớt hàng loạt thương vong, sĩ quan phía dưới đều hy vọng báo tên bọn hắn lên, nhưng lại không có ai biết tên bọn hắn là gì.
- Tần phó thống đốc biết chuyện này, cố ý viết ba bọn hắn lên, ta cũng hy vọng chúng ta có thể tra tên bọn hắn, sau đó khen thưởng.
A Sinh nói.
- Người trẻ tuổi bây giờ, có trách nhiệm với xã hội như thế này không nhiều lắm, có thể làm được như vậy, xác thực đáng ngợi khen, ngươi cố gắng tìm bọn hắn, sau đó tổ chức đại hội khen thưởng tại Tịch Dương học viện, ta muốn đích thân ban thưởng cho bọn hắn, đem bọn hắn trở thành tấm gương điển hình.
An Thiên Tá nghe vậy, khẽ gật đầu nói.
- Vâng, Đốc quân.
A Sinh lên tiếng, đem chuyện này ghi xuống.
Hai người rõ ràng đều không ý thức được, ở trong ba người này có Chu Văn, bởi bọn hắn hiểu rõ Chu Văn, Chu Văn rõ ràng không phải một người nguyện ý mạo hiểm.
Có thể đi sâu vào sào huyệt nhện, phải là loại thanh niên nhiệt huyết, mà tính cách Chu Văn, rõ ràng thuộc loại lạnh lùng, trầm ổn.
Thời điểm Chu Văn trở lại ký túc xá, trong đầu vẫn hiển hiện kiếm quang kinh diễm của An Thiên Tá.
- Xem ra khoảng cách giữa ta và An Thiên Tá, còn rất dài, khó trách Lan Thơ nói hắn muốn tấn thăng đỉnh phong Sử thi mới đi khiêu chiến An Thiên Tá, quả nhiên có đạo lý.
Chu Văn cũng hu vọng một ngày, mình có thể đi đến trình độ vậy.
Đương nhiên chỉ muốn thôi cũng vô dụng, cho nên Chu Văn cầm điện thoại thần bí, tiếp tục cày Phó bản, mau mau tăng lên thực lực của bản thân.
Chu Văn chưa kịp tiến vào Phó bản, linh dương lại kéo áo Chu Văn, Chu Văn biết rõ nó muốn gì, đem thịt bò kho tương trong không gian hỗn độn đưa cho nó.
Thời điểm cầm thịt bò kho tương, Chu Văn mới thấy một sợi dây chuyền bên cạnh, lúc này mới nhớ đó là sợi dây chuyền đoạt từ Ước Hàn.
Ước Hàn mang theo sợi dây chuyền này, mới có thể miễn dịch Thái Âm Phong của Ba Tiêu Tiên, mặc dù nguyên nhân do đẳng cấp Ba Tiêu Tiên còn thấp, thế nhưng không thể phủ nhận năng lực của sợi dây chuyền này, có hiệu quả khắc chế Phong hệ rất mạnh.
Có điều trên cơ bản Lạc Dương không có Dị thứ nguyên sinh vật hệ Phong, Chu Văn lấy được vòng cổ, vẫn không có