- Phốc!
Thời điểm Chu Văn đè lại hòn đá, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, thất khiếu chảy ra máu, thời gian hắn sử dụng Vương Chi Thán Tức quá dài, nội tạng trong thân thể đều bị xé nứt, chảy máu bên trong.
Đổi thành người bình thường sợ đã chết sớm, Chu Văn vẫn gượng dậy, ánh mắt nhìn về đầu Thạch Si biến thành đá vụn, nếu như Thạch Si kia phục sinh lần nữa, thì hôm nay ba người bọn họ phải chết ở đây, Chu Văn đã vô lực tái chiến.
Lữ Vân Tiên và Liễu Thành Chí nhìn chằm chằm vào đống đá vụn bên kia, tại thời khắc này, toàn bộ thế giới phảng phất yên tĩnh lại, cả ba người tựa hồ đều nghe được trái tim này đang ngay lên kịch liệt.
-Không có. . . Không hề động. . . Nó giống như đã chết rồi. .
Chờ trong chốc lát, không thấy đống đá vụn có động tĩnh gì, Liễu Thành Chí có chút không dám xác định, nhưng khát vọng nói.
Chu Văn thở dài một hơi, toàn thân như bị lột gân rút da, toàn thân thống khổ không thể tả, một tay vẫn cầm chắc chắn lấy tảng đá kia.
Thời điểm vừa mới đè lại tảng đá, Chu Văn còn có thể cảm giác được nó tựa hồ vùng vẫy mấy lần, nhưng rất nhanh yên tĩnh trở lại, dường như nó đã chết.
-Lữ doanh trưởng, áo mưa của ngươi..
Chu Văn vừa mới thở dài một hơi, nghe được thanh âm Liễu Thành Chí phát ra.
Chu Văn nhìn về phía Liễu Thành Chí, thấy mặt hắn hoảng sợ, dùng ngón tay chỉ Lữ Vân Tiên, ngón tay không ngưng run rẩy.
Chu Văn theo tay hắn chỉ nhìn sang, thấy áo mưa đặc chế trên người Lữ Vân Tiên, không biết khi nào trên vị trí hông xuất hiện một vết rách, mặc dù lỗ thủng không lớn, nhưng có thể có huyết vũ đi vào lỗ thủng.
Vừa rồi chiến đấu quá hỗn loạn, Lữ Vân Tiên cũng không biết khi nào áo mưa đặc chế của mình bị rách khi nào, vẻ mặt lập tức trắng bệch, con ngươi dần biến đỏ.
-Văn thiếu gia, ta không thể đi tiếp cùng ngươi, ta có lỗi với An phó quan, không thể hoàn thành nhiệm vụ hắn giao phó, vẫn đem người mang vào Viễn cỗ chiến trường, nhưng ta khẩn cầu ngươi, đem Thạch khí đi vào di tích, đem nó giao cho An phó quan, nếu như Văn thiếu gia đồng ý, nhất định sẽ làm được.
Lữ Vân Tiên nói xong, con ngươi càng ngày càng đỏ, hơi thở càng trở nên nặng nề.
-Văn thiếu gia, ta đi trước một bước, nguyện kiếp sau còn có thể trở thành một thành viên Lạc Nhật quân.
Ý thức Lữ Vân Tiên càng ngày càng mơ hồ, cảm xúc chết chóc bao phủ trí tuệ của hắn, Lữ Vân Tiên biết thời gian của hắn không còn nhiều, không muốn trở thành quái vật điên dại, trực tiếp ngưng tụ hỏa diễm quyền, muốn nện vào đầu mình.
-Dừng tay!
Chu Văn nhẫn nhịn vết thương đau nhức trên cơ thể, mệnh lệnh Hắc Ám y sư thoát khỏi thân thể, xông về Lữ Vân Tiên, đồng thời phát ra kỹ năng dao giải phẫu.
Lữ Vân Tiên không nghe được Chu Văn, hắn không muốn chết đi giống như một con chó điên.
Nhưng quả đấm của hắn không thê đánh vào đầu hắn, Linh hồn y sinh cầm dao giải phẫu cắm trên cổ của Lữ Vân Tiên, lập tức khiến thân thể của hắn cứng ngắc, không thể tiếp tục hành động.
Đồng thời Hắc Ám y sư đi tới trước mặt Lữ Vân Tiên, trong tay cầm một ống kim tiêm, đâm xuống huyết quản của hắn, đem nọc độc đẩy vào cơ thể.
Lữ Vân Tiên chỉ cảm thấy trong thân thể toàn thân thống khổ như kim đâm, khiến hắn không nhịn được phát ra tiếng gào thét, nhưng huyết sắc trong mắt hắn thối lui, chậm rãi khôi phục như người bình thường.
Chu Văn gượng dậy đứng lên, một tay cầm Thạch khí, một tay cầm một cái ô trước đó vứt bên ngoài nhặt lên, lắc lắc huyết vũ trên ô, một lần nữa căng ô dù, đi đến đằng trước Lữ Vân Tiên, đem dù che đỉnh đầu hắn.
-Ngươi còn có Phối sủng hình thái áo giáp không? Có thể ngăn cản nước mưa hay không?
Chu Văn thu hồi Hắc Ám y sư, nhìn Lữ Vân Tiên hỏi.
Ý thức Lữ Vân Tiên gần như khôi phục, hắn cảm thấy, virus xâm lấn trong cơ thể bị lực lượng bị khu trừ.
-Áo giáp thì không có, có điều còn có một đầu Phối sủng, hẳn có thể che chắn.
Ánh