Hắc khí đang bị hút vào trong Âm Dương Tử Khí Linh Đang, nhưng sắc mặc Chu Văn đại biến.
Chỉ thấy Âm Dương Tử Khí Linh Đang, dần biến thành xám trắng, phía trên Âm Dương Tử Khí Linh Đang như bị dính vào một tầng phấn như vôi, hơn nữa còn nhanh chón hóa đá, thoạt nhìn trong mấy chốc sẽ hóa đá
Chu Văn nào dám lưỡng lự, vội vàng lắc lắc Âm Dương Tử Khí Linh Đang, đem hắc khí phun ra ngoài.
Chỉ thấy hắc khí như sương cuốn về phía Thạch Si, Mệnh hồn Thạch long há miệng hút vào, đem toàn bộ hắc khí hút vào.
Hắc khí thật sự không có tác dụng gì đối với Mệnh hồn Thạch long, Thạch long vẫn sinh long hoạt hổ, còn Âm Dương Tử Khí Linh Đang trên tay Chu Văn, phía trên bề mặt của nó vẫn còn một lớp bụi, cũng không phải phóng xuất hắc khí mà khôi phục bộ dáng ban đầu.
-Đầu Thạch Si này tuyệt đối có vấn đề, nếu như nó thật sự thôn phệ Thạch khí mà biến thành như vậy, không biết Thạch khí là đồ vật gì?
-Làm sao có được lực lượng mạnh đến thế? Đám người Âu Dương Lam rốt cục gặp cái gì bên trong Thạch lộ.
Trong đầu Chu Văn lóe lên rất nhiều ý nghĩ.
Thạch Si hung tính quá độ, đuổi theo Chu Văn, trong mắt bắn ra hắc quang, còn may thân pháp Chu Văn như điện, cưỡng ép tránh qua công kích Thạch Si.
Lữ Vân Tiên vội vàng dùng Hỏa diễm mãnh hổ quyền công kích, tuy nhiên bị Mệnh hồn Thạch long thôn phệ, Thạch Si thay đổi mục tiêu, hướng về Lữ Vân Tiên lao tới.
Trên người Lữ Vân Tiên mặc áo mưa, hắn không dám dùng thân thể đi cản công kích của Thạch Si, bằng không áo mưa chắc chắn vỡ tan, đến lúc đó hắn chỉ còn đường chết.
Chu Văn thấy Lữ Vân Tiên không thể lui, vội vàng sử dụng Quỷ bộ thuấn di sau lưng Thạch Si, Trúc đao chém về phía cổ Thạch Si.
Mệnh hồn Thạch long quấn trên người Thạch Si gào thét một tiếng, hắc khí trong miệng phun về phía Chu Văn.
Chu Văn chỉ có thể lui lại, ngay cả Âm Dương Tử Khí Linh Đang không ngăn được, hắn không dám chính diện ngạnh kháng.
Lữ Vân Tiên cũng chật vật lăn một vòng trên mặt đất, mới thoát khỏi hắc quang cúa Thạch Si, trong lúc nhất thời Thạch Si tùy ý tung hoành, đánh Lữ Vân Tiên và Chu Văn tơi bời.
Vết thương trên người Liễu Thành Chí chưa hoàn toàn bình thường, Phối sủng đều sớm hi sinh hết, căn bản không có sức chiến đấu gì, chỉ có thể cầm súng máy tấn công Thạch Si.
Nhưng đạn Nguyên kim bắn phá trên thân Thạch Si, không thu được một chút hiệu quả nào, giống như muỗi đốt i nốc.
Mắt thấy Lữ Vân Tiên sắp chống đỡ không nổi, sắp bị Thạch Si đuổi kịp, Chu Văn triệu hồi Quỷ Tân Nương, để nàng vọt tới, tấn công đằng sau lưng Thạch Si.
Nhưng hiệu quả hết sức có hạn, không khác gì gãi ngứa cho Thạch Si.
Thạch Si quay đầu bắn một đạo hắc quang tới thân thể Quỷ Tân Nương, nhưng tia hắc quang bắn xuyên qua thân thể Quỷ Tân Nương, không tạo thành nửa điểm tổn thương, nhưng Chu Văn lại thấy thân thể Quỷ Tân Nương rõ ràng run lên, giống như điện giật, khí tức trên người đang yếu dần.
-Đầu Thạch Si này muốn nghịch thiên.
Chu Văn thấy Thạch Si có thể làm bị thương Quỷ hồn chi thể, trong lòng run sợ.
Biết trận chiến này liên quan đến sinh tử, rốt cục không cho phép nửa điểm lưỡng lự, Chu Văn cầm Trúc đao, trên thân tuôn ra một luồng khí tức mạnh mẽ, Vương Chi Thán Tức buông xuống thân thể, lực lượng cường đại, để thân thể hắn lơ lửng trên không trung, không cần ngoại lực có thể lăng không mà đứng.
Lữ Vân Tiên chật vật né tránh công kích Thạch Si, chỉ thấy một tia sét trên không lóe lên, thẳng tiến đến thân thể Thạch Si, sau đó từng đạo bóng mờ giăng khắp nơi, từng cái xuyên qua thân thể Thạch Si, nhanh không tưởng tượng nổi.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Thạch Si đều chưa kịp phản ứng , chờ nó kịp phản ứng, thời điểm Mệnh hồn Thạch long bắn ta đạo hắc quang, Thiên Ngoại Phi Tiên đã kết thúc.
Sau