- Nếu như phản ứng không thể nào hoàn mỹ, vậy cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp dự phán thời cơ Giới Phong xuất hiện.
Chu Văn biết trừ phi hắn tấn thăng Sử thi, nếu không không có khả năng trăm phần trăm né tránh công kích, của Giới Phong tập kích.
-Thời điểm Đế Thính nghe được tiếng vang của Giới Phong, phản ứng của ta đã không kịp rồi, nhưng ta phải làm thế nào, mới có thể nhanh hơn Đế Thính, phát hiện khi nào Giới Phong xuất hiện đây?
Chu Văn âm thầm suy tư.
Dùng con con mắt khẳng định không được, con mắt căn bản không nhìn thấy Giới Phong tồn tại, dùng thân thể đi cảm giác thì càng giở hơi, thời điểm cảm giác được Giới Phong, thì đầu và thân mỗi cái một nẻo rồi.
-Làm sao bây giờ? Ta phải làm thế nào mới có thể dự đoán được thời cơ Giới Phong xuất hiện?
Chu Văn lại không ngừng nếm thử, kết quả lại không như mong đợi.
Dứt khoát giải trừ trạng thái phối hợp với Đế Thính, để nó chơi đùa trong lều vải, bình thường quen thuộc Đế Thính, đột nhiên mất đi nó, khiến Chu Văn có cảm giác biến thành mù lòa, mặc dù mắt hắn có thể nhìn thấy, lỗ tai vẫn nghe được, tuy nhiên cảm giác hết sức khó chịu, phảng phất thiếu cái gì đó.
-Quả nhiên không nên quá ỷ vào Phối sủng, bằng không sẽ ảnh hưởng đến năng lực bản thân.
Chu Văn hít một hơi thật sâu, để tâm tình của mình khôi phục bình tĩnh, sau đó mới thao túng Nhân vật tí hon đi vào di tích.
Đế Thính nhày lên bờ vai Chu Văn, con mắt dò xét xung quanh, tầm mắt rơi vào túi quần bên trong quần Chu Văn, con mắt đột nhiên sáng lên, nhảy vọt một cái, giống như vận động viên nhảy cầu, nhảy vào trong túi quân kia.
Bên trong túi quần đó, chính là Thạch khí Chu Văn đoạt được.
Đế Thính nhảy phía trên Thạch khí, dùng móng vuốt sờ soạn mấy lần, lại lè lưỡi liếm, tựa hồ, như nghiện phê thuốc, há to miệng, một ngụm nuốt Thạch khí xuống.
Thân thể của nó nhỏ nhắn, không lớn bằng Thạch khí, nhưng miệng há ra nuốt vào, đem Thạch khí nuốt vào bụng, cái bụng hơi hơi nâng nâng, không biết tại sao nó làm được.
Hiện tại Chu Văn đang toàn tâm toàn ý đắm chìm bên trong trò chơi, lại thêm mất năng lực Đế Thính, hơn nữa có Đế Thính và Hắc Ám y sư thủ trong lều vài, cho dù có động tĩnh gì, hắn sẽ biết, cho nên hắn không quan tâm nhiều xung quanh.
Nhưng Chu Văn không thể nghĩ ra, cái tên Đế Thính, lại biển thủ, nuốt Thạch khí Chu Văn vất vả lắm mới đạt được, sau đó bốn chân đạp một cái, ngã vào túi áo Chu Văn.
Trên người nó, bộ lông vàng óng dần dần biến thành màu xám đá, toàn bộ thân thể nhanh chóng hóa đá, trong mấy chốc, biến thành một Thạch hầu tử mini.
Có điều biến hóa trên người Đế Thính không có kết thúc, trong thân thể nó, bài tiết ra chất lỏng như thạch tương, thạch tương dần dần bao bọc thân thể hắn, rất nhanh Đế Thính biến thành một quả trứng đá.
Chu Văn hoàn toàn không biết bên trong túi mình xảy ra biến hóa kinh người như vậy, bằng không hắn nhất định ngăn cản Đế Thính, dù sao cái Thạch khí là chìa khóa cứu lão hiệu trưởng và Âu Dương Lam, không thể thiếu được.
Chu Văn chiến đấu không ngừng, cảm thụ được Giới Phong trùng kích, không có năng lực Đế Thính phụ trợ, Nhân vật tí hon tử vong nhiều hơn, trong mười lần chiến đấu, không một lần sống nổi qua Giới Phong.
Nhưng dưới tử vong kích thích, không có Đế Thính phụ trợ Chu Văn, ngược lại loáng thoáng bắt được cái gì, nhưng không có cách nào xác định.
Nương theo giọt máu tươi biến mất, Chu Văn cảm giác càng ngày càng nhạy cảm, không giống Đế Thính phụ trợ, thuần túy thính lực, ánh mắt của hắn, lỗ mũi và lỗ tai, thậm chí là da trên người, dưới tử vong