- Văn thiếu gia, ngươi không nên đi Thánh thành, lần Thánh thành chịu thương vong vô số, tội nghiệt Vương Minh Uyên quá lớn, ngay cả Vương gia cũng chịu liên lụy, nếu như không phải Vương gia trong Liên bang còn có chút ảnh hưởng, bằng không chỉ sợ toàn bộ Vương gia xong đời. Nói như thế, hiện tại Vương gia sứt đầu mẻ trán, vô cùng khổ sở. Còn bọn ngươi là học trò Vương Minh Uyên, chỉ sợ bên trong Liên bang không ai dám dùng ngươi.
Rõ ràng A Sinh đã nhận được tin tức bên Thánh thành, nói với Chu Văn.
Chu Văn trầm mặc, hắn không thèm để ý, có người dùng hắn hay không, chẳng qua Vương Minh Uyên phải chịu tiếng xấu thiên cổ, không thể nào rửa sạch được.
Vô luận hắn vì nguyên nhân nào, hắn hại chết nhiều nhân mạng như vậy, tội lớn tày đình, không thể rửa sạch được.
-Văn thiếu gia, ngươi ở đâu, ta phái người đến đón ngươi, chỉ cần ngươi trở về Lạc Dương, ngay cả Liên bang không thể động vào ngươi.
A Sinh nói thêm.
-Không cần, ta có thể tự về được.
Chu Văn cự tuyệt A Sinh, thực lực của hắn bây giờ, nếu không phải gặp được cường địch, hắn có khả năng an toàn trở về Lạc Dương.
-Tốt, vậy tốt nhất nhanh chóng trở về, hiện tại bên Thánh thành đang đại loạn, Lục đại gia tộc anh hùng và cục giám sát vẫn còn đang bận, không có thời gian và nhân thủ đối phó ngươi, nhưng đợi thêm một thời gian nữa sẽ khác, ngươi nhất định mau sớm trở về Lạc Dương.
A Sinh nói.
Cúp điện thoại, Chu Văn cưỡi Thạch Si, hướng về Lạc Dương mà đi, A Sinh nói không sai, hiện tại hắn nhất định phải nhanh chóng trở về Lạc Dương.
Trước kia chỉ bởi một điểm hoài nghi cục giám sát đã muốn chộp hắn, hiện tại lão sư Vương Minh Uyên phạm phải tội lớn như vậy, mà lúc đó bọn hắn còn đứng bên cạnh Vương Minh Uyên, nếu nói Lục đại gia tộc anh hùng không quan tâm bồn người Chu Văn, có đánh chết Chu Văn không tin, cho nên hắn nhất định phải trở về Lạc Dương, nếu như không được, vậy chỉ có đường chạy vào Dị thứ nguyên lĩnh vực.
Trên đường đi hắn không đụng phải nguy hiểm gì, Chu Văn cưỡi Biến dị Thạch Si, đi còn nhanh hơn ô tô, chẳng qua quá lắc lư, hắn ngồi phía trên chơi game không dễ chịu tẹo nào.
Mỗi này Chu Văn đều quan sát Tử Nhân thụ trong điện thoại di động, chồi non từng ngày lớn lên, giống y hệt trường hợp của Hắc Ám y sư.
-Xem ra lần trước, sau khi chết, Nghiêm Chân bị Tử Nhân thụ hút vào, mới không có người nhìn thấy thi thể hắn.
Chu Văn đại khái hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng không xác định chuyện này tốt hay xấu.
Tử Nhân thụ là một tồn tại kinh khủng không xác định, trước kia điện thoại thần bí đều Chu Văn khống chế hết thảy, nhưng bây giờ có Tử Nhân thụ tựa hồ có chút vượt ra khỏi tầm chưởng khống của hắn.
Chẳng qua hiện tại hắn lo lắng cũng vô dụng, hắn không có khả năng bởi Tử Nhân thụ, mà ném đi di động.
-Hạ Huyền Nguyệt, ngươi có thể nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Hạ Đông Nhạc nhìn chằm chằm Hạ Huyền Nguyệt, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Hạ Huyền Nguyệt là một trong những thiên tài có hi vọng tấn thăng Thần thoại nhất của Hạ gia, Mệnh hồn của hắn đã đạt tới Hoàn Mỹ cấp, trứng Thần thoại Phối sủng mà Hạ gia lấy được trong Dị thứ nguyên lĩnh vực, bởi biểu hiện nổi bật của nàng mà trao tặng.
Kết quả Hạ Huyền Nguyệt không phụ sự kỳ vọng của mọi người, dưới sự cung cấp đủ loại tài nguyên của Hạ gia, trong thời gian không đến sáu năm, đã làm chuôi Tử Đồng cổ kiếm tấn thăng Thần thoại.
Có thể nói, hiện tại Hạ Huyền Nguyệt là trụ cột vững vàng của Hạ gia, nhưng lần này Hạ Huyền Nguyệt dã ngoại bị trọng thương, được người Hạ gia phát hiện mang về, bảo vệ được cái mạng, nhưng nàng lại để mất chuôi Cổ Thần kiếm.
Hạ Huyền Nguyệt phi thường bình tĩnh, đem sự tình gặp phải nói một lần.
-Ngươi nói là, ngươi bị một tiểu nữ hài hai ba tuổi cắn một cái, sau đó hôn mê, sau khi tỉnh lại mất Thần thoại Phối sủng Cổ Thần kiếm?
Hạ Đông Nhạc thật sự không thể tin nổi loại lý do này.
Hắc y nữ tử trầm ngâm nói:
-Bây giờ nghĩ lại, người trẻ tuổi kia nói không sai, đứa trẻ kia chắc chắn không phải nhân loại.
-Người trê tuổi kia gọi là gì, hình dạng như thế nào? Nhất định tìm ra hắn, chỉ