Sau khi trở về ký túc xá, Chu Văn một mực nghiên cứu Mệnh hồn của mình.
Người bình thường tấn thăng Sử thi, ngưng tụ Mệnh hồn về sau, đề có cảm ứng nhất định đối với Mệnh hồn, biết đại khái năng lực của Mệnh hồn.
Nhưng Chu Văn đối với Mệnh hồn, cảm giác rất kỳ quái, hắn cảm giác sự tồn tại của Mệnh hồn Sát Lục Giả, cảm giác nó có liên hệ mật thiết, nhưng không có cách nào câu thông với nó.
Cảm giác này tựa như, Mệnh hồn Chu Văn nhưng một người máy không có sinh mệnh, chỉ biết theo chương trình mà làm việc.
Ngược lại loại cảm giác này vô cùng quái dị, Chu Văn nhìn nhiều ghi chép trong tư liệu của nhà trường, nhưng không có phát hiện được tình huống này.
-Tại sao Mệnh cách và Mệnh hồn của ta cổ quái như vậy? Không đọc được tư liệu Mệnh hồn thì cũng thôi đi, thậm chí ngay cả Mệnh hồn cũng không nhìn thấy, không biết chuyện gì xảy ra?
Chu Văn tiến vào trò chơi thử rất nhiều lần, nhưng Mệnh hồn của hắn giống như không có thực thể.
Thời điểm hắn bị công kích, Chu Văn cảm giác được có sự tồn tại của Mệnh hồn, nhưng nó không ngăn cản bất kỳ công kích nào, bất kỳ lực lượng đều có thể xuyên qua nó, trực tiếp tác dụng trên thân Chu Văn, phảng phất như nó không tồn tại.
Chu Văn không có cách nào khiến Sát Lục Giả chủ động phát động công kích, cũng không thể khiến Sát Lục Giả sử dụng bất kỳ kỹ năng gì, phảng phất tác dụng của Sát Lục Giả, chỉ bị động tăng tốc độ và lực lượng của Chu Văn, cộng thêm cung cấp cho hắn vô hạn Nguyên khí.
-Tại sao Mệnh hồn của ta không giống người khác, vì cái gì Mệnh hồn của ta bị biến thành năng lực bị động?
Chu Văn cảm giác hết sức quái dị.
Chu Văn càng hi vọng Mệnh hồn của mình giống Linh Hồn y sinh, có thể độc lập chiến đấu, đó mới là Mệnh hồn trong lý tưởng của Chu Văn.
Kỳ thật đại bộ phận Mệnh hồn đều như thế, tựa như Mệnh hồn Biến dị Thạch Si, cũng có thể tự động công thủ, hoặc ít nhất giống Mệnh hồn Vương Minh Uyên, là một cái bình có năng lực chữa trị.
Nhưng Mệnh hồn của Chu Văn không có khả năng độc lập công kích và phòng thủ, chỉ có thể phụ thuộc trên người hắn, phụ trợ cho hắn.
Chu Văn muốn thử một chút khả năng phụ trợ của Sát Lục Giả, cho nên hắn muốn đến khu vực kiểm tra đo lường một chút, dù sao hắn đã tấn thăng Sử thi, máy kiểm tra bình thường trong ký túc xá, vô phương đo đạc được.
Hắn vừa ra khỏi Tứ Quý viên, đã thấy Vương Phi tới.
-Chu Văn, ngươi có thời gian không? Có thể nói chuyện với ta một lát được không?
Vương Phi đi tới nói.
-Đạo sư, có chuyện gì không?
Chu Văn đại khái đoán được, Vương Phi muốn hắn nói chuyện liên quan đến Vương Minh Uyên.
Quả nhiên, Vương Phi giận dữ nói:
-Ta không nên đem ngươi giới thiệu cho Vương Minh Uyên thúc, vốn muốn ngươi học tốt, nhưng không nghĩ lại hại tới ngươi.
-Đạo sư nói quá lời, ta không hối hận theo Vương Minh Uyên đạo sư, vô luận người ngoài nói thế nào, trong lòng ta, hắn mãi là lão sư của ta.
Chu Văn nghiêm nghị nói.
Vương Phi kinh ngạc nhìn nhìn Chu Văn một hồi lâu, xác định Chu Văn không phải đang nói đùa về sau, mới lắc đầu cười khổ nói:
-Chí thân huyết mạch, so ra kém một người học sinh, thế đạo thật sự trêu ngươi mà.
-Đạo sư, chuyện gì xảy ra?
Chu Văn cảm thấy Vương Phi, không giống Vương Phi đạo sư hắn quen biết.
Vương Phi lắc đầu:
-Không có gì, bắt dấu từ ngày mai, ta không còn là đạo sư của ngươi nữa, trước khi rời khỏi học viện, ta muốn gặp ngươi một lần, vốn muốn nói lời xin lỗi ngươi, nhưng không ngại là đệ tử Vương Minh Uyên sư thúc, tiếng xin lỗi này không cần phải nói.
-Đạo sư muốn rời học viện?
Chu Văn kinh ngạc nói.
Mặc dù hắn không thích học Vương Phi, nhưng điều này không có nghĩa Vương Phi là một lão sư không tốt.
-Sau khi sự tình Vương Minh Uyên xảy ra, ta không còn khả năng lưu lại học viện làm đạo sư nữa, thân nhân của một kẻ phản bội nhân loại, không ai có thể để ta tiếp tục dạy học, Liên bang không thể chịu đựng, phụ huynh học sinh không thể chịu đựng, cho nên ta chỉ có thể rời khỏi.
Vương Phi