- Đó không phải là tốc độ…Không phải là huyền không…..Mà là Không gian quỹ tích..
Dường như Chu Văn đã minh ngộ ra điều gì, trong thân thể bộc phát ra một cỗ lực lượng, lực lượng này ba trùm lực lượng Mệnh cách Đại Ma Thần, cũng bao hàm tinh thần khí của Chu Văn, lực lượng quỷ dị bóp méo không gian.
Nhưng hào quang trong xuất, cuối cùng tụ hội về phía ngón giữa ngón tay trái Chu Văn, hình thành một chiếc nhẫn cổ quái trên ngón tay hắn.
Chiếc nhẫn kia thoạt nhìn vô cùng cổ quái, tựa như hắc thiết tạo thành, nhưng không sáng bóng, cũng không hoa lệ, thậm chí không được coi là xinh đẹp.
Trên mặt nhẫn có một cái mặt quỷ, có điều mặt quỷ này rất quỷ quái, một nửa mặt nhìn xấu xí dị thường, còn mặt còn lại thì xinh đẹp lạ thường.
Chu Văn nhìn chiếc nhẫn cổ quái trên ngón giữa tay trái, tự nhiên có một tin tức truyền vào trong đại não của hắn, trong nháy mắt cho hắn biết rác dụng và tên của chiếc nhẫn của hắn.
-Thất Lạc Quốc Độ sao?
Chu Văn hơi nghi hoặc một chút, tại sao Nguyên Khí quyết Ma Thần Kỷ có thể ngưng tụ Mệnh hồn thành một chiếc nhẫn, hơn nữa còn có tên gọi là Thất Lạc Quốc Độ, hoàn toàn không liên quan đến Nguyên Khí quyết Ma Thần Kỷ và Mệnh cách Đại Ma Thần của hắn.
Đao của Phong Thu Nhạn không cho Chu Văn có thời gian suy nghĩ, rất nhanh đao Thí Quân đã chém tới trước mặt hắn.
Bởi Chu Văn đang ngưng tụ Mệnh hồn chiếc nhẫn Thất Lạc Quốc Độ, cho nên trong nháy mắt thất thần, thời điểm phát hiện, đao đã đến trước mặt hắn.
Thấy Chu Văn lại không trốn tránh, Phong Thu Nhạn giật mình, muốn thu đao, nhưng đao Thí Quân quá nhanh, mà đã áp sát Chu Văn quá gần, khoảng cách như vậy không có cách nào thu đao được.
Vi Qua đứng trước cửa thầm giật mình, không dám nhìn Chu Văn.
Nhưng một giây sau, hai mắt Vi Qua thấy Chu Văn trước mặt Phong Thu Nhạn lại hư không biến mất, đao Phong Thu Nhạn trảm vào không khí không đụng phải Chu Văn.
Phong Thu Nhạn không khỏi hơn ngẩn ra, vừa rồi Chu Văn thật sự biến mất, không phải bởi tốc độ Chu Văn quá nhanh sinh ra ảo giác. Bởi tốc độ có nhanh đến đâu cũng phải lưu lại quỹ tích, nhưng hắn không thấy quỹ tích di chuyển của Chu Văn, cho nên không biết Chu Văn ở nơi nào.
Phong Thu Nhạn thu đao, tầm mắt dò xét xung quanh, đã thấy Chu Văn đứng đằng sau lưng hắn không tới một mét, hắn căn bản không biết tại sao Chu Văn đứng nơi đó.
-Huấn luyện viên, ngươi cũng ngưng tụ Mệnh hồn, tấn thăng Sử thi rồi?
Phong Thu Nhạn vui vẻ nói, hắn thấy, Chu Văn có thể ngưng tụ Mệnh hồn, tấn thăng Sử thi, tựa hồ là chuyện đương nhiên, nhưng quên đi sự tình trên thực tế tuổi tác của Chu Văn không khác hắn mấy, ở độ tuổi này có thể ngưng tụ Mệnh hồn, quả thật có chút kinh người.
Bên ngoài phòng luyện tập, Vi Qua đóng cửa lại, dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại, hô hấp nặng, tựa như tiếng dã thú thở gấp.
-17 tuổi…Bọn hắn mới có 17 tuổi…Vậy mà đã có thể ngưng tụ Mệnh hồn…
Trong đầu Vi Qua không ngừng lặp lại hình ảnh Chu Văn ngưng tụ Mệnh hồn.
Vi Qua đột nhiên cảm thấy, trước đây bản thân mình cố gắng lâu như vậy, hao tốn nhiều tâm tư như vậy, rốt cuộc vì cái gì.
Nếu hắn có thể tại thời điểm 17 tuổi ngưng tụ Mệnh hồn, không, chỉ cần ngay lúc này hắn có thể ngưng tụ Mệnh hồn tấn thăng Sử thi, cần gì phải làm như chuyện tào lao như vậy, học sinh đại học có thể ngưng tụ Mệnh hồn tấn thăng Sử thi, loại học sinh như vậy, coi như hắn không yêu cầu, trường học tự động cầu hắn ở lại.
-Bọn hắn có thể làm được, ta cũng có thể làm được.
Vi Qua nắm chặt hai tay, đột nhiên mở to mắt, trong mắt tinh mang lộ ra.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại, hai năm vừa qua, hắn phí quá nhiều tâm tư phát triển quan hệ, nhưng hắn lại quên đi tại sao mình có thể thi đậu Tịch Dương học viện, dựa vào cái gì hắn mới có thể làm Hội trưởng Hội học sinh.
-Thiên tài…Ta cũng là thiên tài….
Vi