- Thịt nướng không phải nướng như vậy, nhìn ngươi nướng khét kia.
Thời điểm Chu Văn đang suy tư, bị một thanh âm nữ tử bừng tỉnh.
Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Lý Vị Ương đứng bên cạnh ngồi xuống, mà những nữ sinh trước đó đã cùng Lý Huyền đi chơi đùa, mà bên chỗ nướng thịt bên này còn mỗi hai người bọn họ.
- Đưa ta đi.
Lý Vị Ương đưa bàn tay đến trước mặt Chu Văn.
Chu Văn vừa rồi suy nghĩ nhập thần, quên mất mình đang nướng thịt, nướng thịt quá lâu, bên ngoài miếng thịt nướng đều bị nướng cháy khét.
Chu Văn ngượng ngùng đem que thịt nướng đến tay Lý Vị Ương, Lý Vị Ương đem những xiên thịt nướng để một bên, tiếp tục cầm mấy xâu mới, đặt trên than lửa nướng.
- Xem ngươi kìa, ngươi chính là thiếu gia chưa ăn khổ lần nào, ngay cả thịt nướng không biết nướng, mặc dù đây không tính là kỹ năng gì, nhưng thức ăn sinh tồn căn bản của loài người, không có thức ăn, coi như Sử thi cường giả cũng chết đói, hiện tại hầu hết các mảnh thổ địa đều bị Dị thứ nguyên lĩnh vực chiếm cứ, phạm vi nhân loại có thể thu hoạch thức ăn giảm bớt, cho nên tốt nhất không nên lãng phí thức ăn.
Lý Vị Ương vừa nướng vừa nói:
- Để ta dạy ngươi nướng thịt đi, về sau ngươi rời học viện, tiến vào những Dị thứ nguyên lĩnh vực kia, đến lúc đó có thể thu hoạch thức ăn, hầu hết đều lấy thịt tươi làm chủ, nướng thịt trở thành một kỹ năng thiết yếu, chí ít có thể giúp ngươi ăn ngon miệng. Nướng thịt quan trọng nhất là điều tiết lửa….
Thật ra Chu Văn biết nướng thịt, có điều hắn vừa rồi suy nghĩ linh tinh, cho nên quên mất mình đang nướng thịt, cho nên mới xuất hiện tình huống này.
Hiện tại nghe Lý Vị Ương giảng giải nướng thịt, hắn không phản bác, chỉ nghe nghe, đột nhiên trong đầu Chu Văn lóe lên, tầm mắt nhìn trừng trừng miếng thịt Lý Vị Ương đang nướng.
Miếng cơ và mỡ trên miếng thịt đều bị hơi lửa bốc lên, tản ra mùi thơm khiến người ta thòm thèm.
- Ta nhớ thời đại ban đầu nhân loại lợi dụng Hỏa, để chống lại thú dữ và nấu nướng thức ăn. Nhân Thị một trong Tam Hoàng, bởi mang cây đuốc cho nhân loại, cho nên mới có công tích, được nhân dân Đông khu tôn sùng làm người đứng đầu Tam Hoàng. Chẳng lẽ, sức mạnh Hỏa hệ bên trong Cổ Hoàng kinh, không phải lực lượng hỏa diễm phá hoại mà là Sinh Mệnh Chi Hỏa?
Chu Văn càng nghĩ càng thấy hợp lý, hắn muốn dựa vào Hỏa diễm lực lượng tìm áo nghĩa trong Cổ Hoàng kinh, nhưng sức mạnh Hỏa hệ bên trong Cổ Hoàng kinh, không thiên hướng về lực sát thương.
Bình thường Nguyên Khí quyết Hỏa hệ, sau khi tấn thăng Truyền kỳ, phối hợp với một số Nguyên Khí kỹ, có thể thu phóng hỏa diễm.
Nhưng Cổ Hoàng kinh không có tác dụng như vậy, nó chỉ phụ thêm sức mạnh Hỏa diễm lực lượng trở nên hàm súc và nội liễm hơn.
- Mọi người đều nói nước là cội nguồn của sinh mệnh, nhưng nhiều người không biết, lửa chính là cội nguồn của văn minh nhân loại, không có sự tồn tại của lửa, có lẽ thế giới chỉ tồn tại băng giá, không thể sinh ra sinh mệnh…Không có lửa, nhân loại không có cách nào nấu chính thực phẩm, giết chết đại bộ phận ký sinh trùng trong đồ ăn…
Chu Văn nhìn miếng thịt bên trong than lửa, trong đầu lóe lên suy nghĩ ngày càng nhiều, nhưng hơi tán loạn, còn chưa bắt được điểm quan trọng.
- Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe hay không, lần sau có nướng thịt, đừng để thịt bị nướng cháy nữa.
Lý Vị Ương vừa nướng thịt vừa nói.
- Thật sự quá đẹp.
Chu Văn nhìn ngọn lửa kia, hắn cảm giác những hỏa diễm kia không giống bình thường, tản ra hào quang động lòng người.
Bình thường Chu Văn nhìn những hỏa diễm kia, chỉ cảm thấy chúng chỉ chứa nhiệt lượng và sát thương, nhưng bây giờ hắn lại nhìn những ngọn hỏa diễm kia, tựa hồ có một chút rung động của