Gần đây An Tĩnh một mực luyện tập Xạ Nhật quyết, mặc dù tiến bộ rất lớn, tuy nhiên từ đầu đến cuối không thể lĩnh ngộ chân nghĩa Xạ Nhật quyết, từ đó tấn thăng Sử thi.
Vốn thiên phú của nàng không khó tấn thăng Sử thi, nhưng thân thể nàng mang bệnh, để cho nàng không thể nào cảm giác được chỗ ảo diệu của Xạ Nhật quyết.
An Tĩnh không sợ khổ, mỗi lần nàng tu luyện Xạ Nhật quyết, đều dẫn phát bệnh cũ, khắp người đều thống khổ, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng.
Nhưng sự tình nhưng lĩnh ngộ, không phải cứ chịu khổ là giải quyết được, coi như những người không có thiên phú, dùng mười năm, cũng chưa chắc bì kịp với những người dùng một hai đêm đốn ngộ.
An Tĩnh không những có cực phẩm thiên phú, mà còn hết sức chăm chỉ, có thể nói là thiên tài khó gặp, nhưng hết lần này đến lần khác thân thể nàng không thích hợp luyện Xạ Nhật quyết, cho nên nàng cảm thấy Xạ Nhật quyết hết sức xa cách, từ đầu đến cuối không có lĩnh ngộ được chận nghĩa Xạ Nhật quyết.
Sau một lần lĩnh ngộ thất bại, An Tĩnh thống khổ nấp vào một góc gian phòng, mỗi lần tu luyện Xạ Nhật quyết, nàng đều tiếp nhận thống khổ như vậy.
Chuông điện thoại vang lên, An Tĩnh gắng gượng đứng dậy, đi đến trước bàn, nghe điện thoại di động.
- Ta đây, mụ mụ đây, mụ mụ rất lâu không thấy ngươi, cho nên mụ mụ muốn ngươi ăn cơm cùng nhau, tối nay, ngươi có rảnh không?
Trong điện thoại truyền đến thanh âm Âu Dương Lam.
- Hôm nay…
An Tĩnh vừa mới tu luyện Xạ Nhật quyết xong, thống khổ trên người còn chưa thuyên giảm, hiện tại nàng bước đi không nổi, chứ nói gì đi ăn cơm.
- Mụ mụ chỉ có ngươi và Thiên Tá, là hai cái tâm can bảo bối của ta, An Thiên Tá bận rộn quân vụ, đến ta còn lâu nhiều ngày chưa gặp hắn, còn ngươi, học nội trú tại trường, mỗi ngày trống rỗng còn mỗi ta hiu quạnh một mình..
Âu Dương Lam nói xong, âm thanh như thể muốn khóc, người nghe đau lòng đến rơi lệ.
- Ta biết rồi, buổi tối ta sẽ trở về.
An Tĩnh bất đắc dĩ nói.
u Dương Lam bên kia lập tức âm chuyển trời đẹp, cao hứng nói:
- Ta ở nhà hàng Cao Mỹ chờ ngươi, à, ngươi nhớ gọi Tiểu Văn, lâu rồi ta không gặp hắn, để hắn cùng ngươi, ta để A Sinh đón các ngươi ở cổng học viện.
- Chính ngươi không…
Lời An Tĩnh chưa xong, Âu Dương Lam đã kết thúc cuộc nói chuyện.
An Tĩnh khẽ nhíu mày, mặc dù nàng chủ động nhường Chu Văn thay thế nàng đi Thánh địa, coi như đã bỏ danh ngạch đó xuống, nhưng dù thế nào mỗi lần An Tĩnh đối mặt với Chu Văn, trong lòng nàng luôn luôn có một cỗ cảm giác khó chịu.
Từ đầu đến cuối, nàng đều cảm thấy, nếu như thân thể của nàng không có vấn đề, thì nàng mới là người thích hợp nhất.
Ban đầu nàng không có ý định gọi Chu Văn, nhưng Âu Dương Lam đã nói, An Tĩnh do dự một chút, sau khi rửa mặt thay quần áo, đi ra lầu nhỏ, đến bên ngoài cửa lầu nhỏ Chu Văn.
An Tĩnh nhấn chuông cửa, nhưng trong chốc lát không thấy Chu Văn hồi âm.
- Không phải ta không gọi, mà hắn không có ở phòng.
An Tĩnh ấn ba lần, đầu đến cuối không có người đáp lại, định xoay người chuẩn bị rời đi.
Bành!
Đúng vào lúc này, An Tĩnh đột nhiên nghe được trong tiểu lâu của Chu Văn đang truyền đến thanh âm gì, tựa hồ có chút không đúng, giống tiếng đồ vật rơi vỡ.
- Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
An Tĩnh nhìn thoáng qua lầu nhỏ của Chu Văn, có điều nghĩ lại:
- Hắn xảy ra chuyện không liên quan đến ta.
Quay người đi vài bước, sắp trở lại viện tử của mình lúc trước, An Tĩnh đột nhiên quay đầu lại đi tới tiểu lâu của Chu Văn, một bên bấm chuông cửa, một bên tự lẩm bẩm, giống như thuyết phục chính mình:
- Hắn ở sát vách ta, vạn nhất bên hắn xảy ra chuyện gì, không liên lụy đến ta sao được, nhất định phải đem sự tình sáng tỏ.
Nhưng mấy lần An Tĩnh nhấn chuông cửa, lại không có người đáp lại, nhưng trong