Vệ Phong cảm thấy cánh tay mang theo Cương Chi Quyền run rẩy, chân cũng có chút mềm nhũn, nhìn Chu Văn đối diện, trong lòng hiện ra một nỗi khiếp sợ không tên.
Dưới tình huống hắn sử dụng Nguyên Khí kỹ, lại chỉ chiến ngang tay với Chu Văn, không thể chiếm chút thượng phong nào, sức mạnh trên thân Chu Văn bùng nổ khiến người khác giật mình.
Nhìn cả người Chu Văn tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ như Thái Dương, Vệ Phong đột nhiên cảm thấy, mình già thật rồi, cái thế giới này thật sự là thiên hạ của người trẻ tuổi.
Chu Văn chỉ cảm thấy trái tim nổ vang, lực lượng toàn thân theo huyết dịch chảy xuôi mà không ngừng phun trào, thúc đẩy hắn oanh kích tiếp.
Vệ Phong chỉ có thể nghênh chiến, bộc phát ra Nguyên Khí kỹ của mình, đôi công với Chu Văn.
Đến lúc cần mạng già, Chu Văn thuần túy dựa vào lực lượng Mệnh hồn Cổ Hoàng bùng nổ, không cần sử dụng Nguyên Khí kỹ, nhưng ngược lại Vệ Phong phải dựa vào Nguyên Khí kỹ của mình mới có thể chống lại Chu Văn.
Nguyên Khí kỹ dựa vào Nguyên khí bùng nổ sinh ra lực lượng, mà Vệ Phong không có Mệnh hồn Sát Lục Giả cung cấp vô hạn Nguyên khí như Chu Văn, cho nên không thể một mực sử dụng Nguyên Khí kỹ, sau khi hắn đánh hơn mười cái Bạo Liệt quyền về sau, đã cảm giác Nguyên khí sắp khô kiệt.
Nguyên bản lực lượng Chu Văn bùng nổ như vậy, chắc chắn không có sự ổn định, bằng không thân thể không chịu được, nhưng ai biết đã mười mấy quyền va chạm, Chu Văn vẫn sinh long hoạt hổ như cũ, phảng phất như có tinh lực vô cùng vô tận.
Kinh khủng nhất là, lực lượng bùng nỗ của người bình thường đều có đường cong, không có khả năng bảo trì điểm cao nhất, mà lực lượng bùng nổ của Chu Văn, thật sự giống một đường thẳng, một mực duy trì vị trí cao nhất.
Vệ Phong chỉ cảm thấy cánh tay run lên, nhanh muốn không nhấc lên nổi, nếu tiếp tục, sợ cánh tay hắn phế mất.
Chu Văn hoàn toàn đắm chìm bên trong Mệnh hồn Cổ Hoàng, một quyền tiếp một quyền oanh ra, hắn cảm giác Mệnh hồn Cổ Hoàng đã tấn thăng lên Tiến Hóa Thể.
Chu Văn hưng phấn đánh tiếp một quyền về phía Vệ Phong, lại đột nhiên thấy Vệ Phong ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía cửa chính phòng luyện tập, một mặt kinh ngạc nói:
-Chúng ta đang sử dụng phòng luyện tập, ngươi đợi chút nữa đi.
Chu Văn không tự chủ ngừng công kích, quay đầu nhìn về hướng cửa chính, thấy của phòng luyện tập vẫn đang đóng, căn bản không có người.
Bành!
Một giây sau, Chu Văn cảm thấy nón trụ bị trọng kích, đầu bị ép vặn vẹo một bên, thân thể bay ra ngoài, đâm vào tầng cao su giảm xóc.
Một quyền này không tính nặng, Vệ Phong không dùng toàn lực, Chu Văn rất nhanh đứng dậy, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn phía Vệ Phong.
Vệ Phong nghiêm trang nói:
-Chu Văn, xem ra kinh nghiệm thực chiến của ngươi không đủ, thậm chí mưu kế đơn giản như vậy bị mắc lừa, nếu đang trên chiến trường thật sự, ngươi đã chết rồi. Hôm nay cho ngươi bài học quan trọng này, ngươi phải nhớ kỹ, không thể phạm sai lầm tương tự, tốt, hôm nay luyện tập tới đây đi.
-Đạo sư, ta nhớ kỹ, chúng ta luyện tập tiếp?
Chu Văn tiến lên hỏi.
-Hôm nay dừng lại tại đây đi, luyện tập lâu như vậy, ta nhìn ngươi cũng mệt mỏi, hôm nào luyện thêm đi.
Vệ Phong vừa đi vừa nói chuyện.
-Đạo sư, ta còn chưa mệt, luyện tập chút đi.
Chu Văn nói.
-Hôm nào..Hôm nào đi…
Vệ Phong vừa đi vừa để di động bên tai:
-Uy. . . Nữ nhi . . Tìm ta làm gì. . . Cái gì. . . Trong nhà xảy ra chuyện. . . Tốt tốt tốt. . . Ta chạy về ngay. .
-Ngại quá, mặc dù ta rất muốn luyện tập cho ngươi, có điều trong nhà có việc gấp, hôm nào rảnh luyện tiếp.
Vệ Phong nói xong, đã nhanh chóng