Hai người không nghĩ tới biến cố như vầy, Chu Văn lui nhanh lại, nhưng trên tay vẫn bị sương máu tiêm nhiễm, Trịnh Thiên Luân ngã trên mặt đất kêu thảm.
Trong một rừng cây ngoại ô, khóe miệng Á Khắc nở nụ cười đùa cợt, hắn há đem hi vọng của mình ký gửi trên thân người khác, hắn để Trịnh Thiên Luân tin tưởng vững chắc, hắn cần tóc Chu Văn, chỉ có như vậy mới có thể nhờ qua Trịnh Thiên Luân, lừa Chu Văn được.
-Lão hỏa kế, lâu như vậy không động tới ngươi, mau ra hoạt động chút nào.
Á Khắc nói xong, trên người huyết khí phun trào, ngưng tụ Mệnh hồn huyết sắc con rối thằng hề.
Mệnh hồn Huyết Chú Thằng Hề đi tới trước mắt Á Khắc, Á Khắc đem sợi tóc trên đầu con rối nhỏ rút ra, đưa trước mặt Chu Văn.
Mệnh hồn Huyết Chú Thằng Hề đưa tay bắt lấy tóc, sợi tóc kia bỗng dưng bốc cháy, rất nhanh biến thành tro, hóa thành huyết quang dung nhập vào bên trong thân thể Huyết Chú Thằng Hề.
-Dùng máu làm mối, dùng hồn làm dẫn, Huyết Chú Thằng Hề, dùng lực lượng của ngươi khiến những người dốt nát kia run rẩy kêu gào đi.
Á Khắc hưng phấn nhìn Huyết Chú Thằng Hề thấp giọng gào thét.
Trong mắt Huyết Chú Thằng Hề huyết quang lấp lánh, trên thân dâng lên huyết quang yêu dị.
Bên trong ký túc xá, Chu Văn nhìn huyết dịch tiêm nhiễm trên thân thể mình, muốn đem huyết dịch loại trừ, tuy nhiên đã chậm, chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, sau đó có một cỗ lực lượng truyền từ bàn tay hắn vào thân thể, trải rộng toàn thân, hàng loạt Nguyên khí tràn vào bên trong thân thể hắn, lượng Nguyên khí khổng lồ không khác lần đỡ Lôi điện bên trong Long Môn động lần trước.
Chu Văn lập tức ý thức được, Mệnh hồn Đế Thính có tác dụng, hóa giải lực lượng quỷ dị của đối phương.
-Tóm lại vẫn chủ quan.
Chu Văn kiểm điểm lỗi lầm bản thân, nhưng hắn suy nghĩ một chút, dùng hữu tâm tính vô tâm, coi như hắn phòng bị như thế nào, cũng khó tránh khỏi có sơ hở, hiện tại biện pháp tốt nhất chỉ có thể dùng công thay thủ, trước tiêu diệt địch sau đó mới có thể an tâm không lo.
Nhưng bây giờ đối thủ ở đâu, hắn còn không biết, nhìn thoáng qua Trịnh Thiên Luân đang kêu gào, Chu Văn chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Lần này là Trịnh Thiên Luân, hắn có khả năng không thèm để ý, nhưng lần sau là Lý Huyền, là Vương Lộc? Hắn có thể thờ ơ sao?
Chu Văn gọi đội cấp cứu của học viện, để y sinh tới xử lý trường hợp Trịnh Thiên Luân.
Á Khắc nhìn chăm chú Huyết Chú Thằng Hề, thấy huyết quang trong mắt Huyết Chú Thằng Hề càng ngày càng mạnh, hắn nghĩ lực lượng Huyết Chú Thằng Hề đã khống chế Chu Văn, ra lệnh:
-Đem hắn mang tới đây.
Chu Văn cảm giác Nguyên khí cuồn cuộn tiến vào thân thể hắn không dứt, khiến thân thể hắn không chứa được, khiến hàng loạt Nguyên khí tràn ra ngoài cơ thể.
Đột nhiên lỗ tai Đế Thính như bị đồ vật gì kéo, tự động bay lơ lửng, chỉ một cái phương hướng.
Chu Văn thầm động, đi ra ngoài cửa, vừa mở cửa, thấy An Tĩnh và Vương Lộc đã đứng ngoài cửa, đang chuẩn bị muốn gõ cửa, hiển nhiên hét thảm của Trịnh Thiên Luân đã kinh động đến các nàng, cho nên các nàng mới vội vã chạy tới đây.
-Các ngươi hỗ trợ hắn, đừng để hắn chết, ta có việc phải đi ra ngoài một chút.
Chu Văn chỉ Trịnh Thiên Luân đang hét thảm, sau đó trực tiếp đi ra ngoài.
Hắn không thích Trịnh Thiên Luân, có điều nếu Trịnh Thiên Luân thật sự chết bên trong ký túc xá hắn, sợ hắn không thể cho người khác lý do rõ ràng, dưới tình huống không hề có bất kỳ chứng cứ nào, học viện chỉ có thể kết luận rằng hắn giết Trịnh Thiên Luân.
Mặc kệ An Tĩnh và Vương Lộc biểu tình gì, Chu Văn trực tiếp hướng về chỗ vòng tai chỉ hướng mà đi.
Ra khỏi học viện, Chu Văn đi về hướng Tây, rất nhanh ra khỏi nội thành, tiến về ngoại ô.
Một rừng cây xuất hiện trước mặt Chu Văn, cảm