Ngoại trừ thời gian đi ăn căng tin, sau đó thuận tiện mang bữa sáng cho Vương Lộc, Chu Văn cơ hồ không bước ra khỏi nhà.
Sau khi có Tiểu lão hổ, hiệu suất cày quái tăng lên rất nhiều, Thứ nguyên kết tinh và trứng Phối sủng tuôn ra, vô luận số lượng và chất lượng đều tăng lên không nhỏ.
-May mắn + 5 đã cải thiện hiệu suất rõ ràng như vậy, nếu như tăng thêm vài điểm nữa, chẳng lẽ tỉ lệ rơi đồ tăng gấp bội?
Chu Văn thầm nghĩ, muốn đi kiếm thêm một đầu Phối sủng tăng may mắn nữa.
Bởi Mệnh cách Tiểu lão hổ có tính duy nhất, cho nên hắn mang thêm một đầu Tiểu lão hổ, sẽ không có hiệu ứng chồng chất may mắn, nên Chu Văn bây giờ cày Tiểu lão hổ nữa cũng vô ích.
-Chờ một chút, Mệnh cách Khí vận của Tiểu lão hổ không thể chồng chất sử dụng, như vậy nếu hợp thành không biết có tăng thêm không? Hai Phối sủng khác nhau dung hợp, có khả năng sinh ra Mệnh cách khác, tựa như Ngân Dực phi nghĩ và Thiên Tri Chu kết hợp, Mệnh cách biến thành Thiên Không Chi Vương, đem Tiểu lão hổ kết hợp với một con Phối sủng khác, không biết có thể thay đổi Mệnh cách khác, đem hiệu ứng may mắn chồng chất thêm không?
Chu Văn đang suy nghĩ, không biết chuyện này có khả thi hay không.
Nếu quả thật được như vậy, vậy hắn có thể đem Mệnh cách của Tiểu lão hổ kết hợp với một Phối sủng mạnh mẽ khác, thu được một đầu Phối sủng mới vừa mang thuộc tính may mắn vừa có lực chiến mạnh mẽ.
Hiện tại Chu Văn chỉ có thể tưởng tượng như vậy, Nhân vật tí hon không thể chết, như vậy Phó bản không thể quét mới, những ý nghĩ này đều viển vông, bây giờ không thể nào đi cày Tiểu lão hổ được.
Bởi mấy ngày hôm nay Phó bản không được quét mới, Chu Văn cơ hồ đem quái trong các Phó bản cày hết, từ khi đạt được điện thoại thần bí đến nay, đây là lần đầu tiên Chu Văn gặp phải tình huống dở khóc dở cười.
Mặc dù có một số Phó bản như Lão Quân sơn… vẫn còn chưa cày, nhưng Chu Văn không dám đi, sợ Nhân vật tí hon chết bên trong đấy.
May mắn Chu Văn có rất nhiều sách cần xem, cũng không đến mức không có gì để làm, mỗi ngày hắn trầm mê trong tri thức, vô phương kiềm chế.
Trịnh Thiên Luân muốn khóc cũng không khóc nổi, vốn hắn nghĩ đến cách, lợi dụng quan hệ đồng học, nghĩ rằng lấy một sợi tóc Chu Văn không khó lắm, hắn bắt đầu tìm thành viên Huyền Văn hội, nói muốn cùng bọn hắn liên hợp hành động, hi vọng Lý Huyền và Chu Văn tham gia.
Tất cả phí tổn đều do hắn phụ trách, vì thế hắn còn bỏ ra cái giá rất lớn, kiếm một chút giấy thông hành đi đến một số Dị thứ nguyên lĩnh vực đặc thù.
Nhưng ai Lý Huyền nói Chu Văn đang bế quan, xin miễn hết thảy các hoạt động, kết quả tiền bỏ ra nhưng không thấy Chu Văn.
-Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trịnh Thiên Luân vạn phần lo lắng, thời gian quái nhân kia cho hắn còn không tới một ngày, hắn nhất định phải lấy được tóc Chu Văn mới được, hắn không dám tưởng tượng hậu quả thật bại, không dám suy nghĩ đến hình ảnh con chó hoang kia.
Trịnh Thiên Luân suy nghĩ rất nhiều phương pháp, kết quả lại đều thất bại, cuối cùng không có cách nào khác, hắn chỉ có thể đi tìm Chu Văn, dù như thế nào cũng phải lấy được sợi tóc của hắn.
Chu Văn đang đọc sách ở ban công trên lầu hai, ánh nắng rơi trên người, khiến thân thể hắn ấm áp, cảm giác hết sức thoải mái.
Bởi vòng tai Đế Thính một mực đang ở trên lỗ tai hắn, cho nên Trịnh Thiên Luân chưa đến cửa viện, Chu Văn đã nghe được thanh âm Trịnh Thiên Luân hướng về bên này.
-Hắn tới làm gì?
Chu Văn thầm nghi hoặc, rõ ràng Trịnh Thiên Luân đang hướng về chỗ hắn đi tới, sắp tới cửa sân trước.
-Nhất định phải lấy được tóc của hắn…Nhất định phải lấy được tóc của hắn…
Chu Văn cẩn thận nghe ngóng, nghe được thanh âm Trịnh Thiên Luân lẩm bẩm, hắn gần như không phát ra thanh âm, người bình thường đứng cạnh hắn chưa chắc đã nghe được, nhưng có Đế Thính phụ trợ thì khác, Chu Văn vẫn có thể nghe rõ ràng.
-Hắn muốn tóc người nào? Ta sao? Muốn tóc ta làm gì?
Chu Văn lập tức có chút liên tưởng không tốt.