Bên trong một cái sơn động, sắc mặt Á Khắc tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, hắn sử dụng Bố Ngẫu phân thân Chú thuật chiến đấu với Chu Văn, tuy rằng Chu Văn chỉ chém giết phân thân của hắn, không phải là bản thể, nhưng bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ.
Hơn nữa Mệnh hồn Huyết Chú Thằng Hề của hắn thật sự tự bạo, đối với hắn phi thương đả kích.
-Thật không chờ nổi ăn mỹ thực, có điều trước đó phải kiếm vài đầu Phối sủng mới được, nếu không thật sự không phải đối thủ của hắn.
Mồm miệng Á Khắc đầy máu tươi, trong lòng tính toán tìm mấy Phối sủng mới.
Hiện tại muốn thu thập cao cấp Phối sủng cần thời gian rất dài.
-Những tên gia hỏa Liên bang đó muốn thuê ta làm việc, tự nhiên nên bỏ ra chút thù lao mới được.
Trong mắt Á Khắc hiện lên một tia trào phúng.
Trước cuộc chiến ngày hôm này hắn còn suy xét đem Chu Văn mang tới cục giám sát, để đổi lấy tự do, nhưng sau trận chiến ngày hôm nay, hắn hoàn toàn không còn ý tưởng này nữa.
Á Khắc đi ra khỏi sơn động, hướng về nội thành Lạc Dương, hiện tại trên người hắn không có thiết bị máy móc liên lạc, cho nên hắn cần vào thành phố để liên hệ Thẩm Ngọc Trì.
Hắn không có tính toán nói hết thảy mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay cho Thẩm Ngọc Trì, bởi thất bại chỉ khiến người khác nghĩ hắn vô năng, cho nên Á Khắc nói với Thẩm Ngọc Trì rằng, người An gia đang bảo hộ Chu Văn, cần một số cao cấp Phối sủng mới bắt Chu Văn về được.
Đối với người khác, chỉ trứng Phối sủng mới có thể sử dụng được, nhưng Á Khắc lại khác, ngay cả Phối sủng có chủ, hắn vẫn có thể cưỡng đoạt, hắn tin tưởng Thẩm Ngọc Trì sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hắn.
Sau khi vào thành Lạc Dương, Á Khắc đến một cửa hàng mua một chiếc điện thoại di động, liên hệ Thẩm Ngọc Trì, kết quả như hắn tính toán trước, tuy Thẩm Ngọc Trì có chút miễn cưỡng, có điều vẫn đáp ứng yêu cầu của hắn, bảo hắn chờ trong hai ngày, sẽ có người mang Phối sủng đến cho hắn.
Gọi xong điện thoại, Á Khắc tùy tiện ném điện thoại vào thùng rác, nhưng phát hiện chỗ thùng rác có mấy loại bất đồng, hắn không biết những ký hiệu đó có ý nghĩa gì, mặc kệ tiện tay ném vào thùng nào trúng thùng đó.
-Đại thúc, ngươi nhầm, ngươi vừa vứt điện thoại sao? Đó là thùng rác hữu cơ, ngươi hẳn nên vứt tại thùng rác điện tử…
Một nữ nhân trẻ tuổi tiến lên nói với Á Khắc.
Á Khắc lạnh lùng liếc nữ hài một chút, ánh mắt nữ hài chạm vào ánh mắt Á Khắc, thần sắc ngẩn ngơ, sau đó như người mất hồn, đi theo Á Khắc.
Á Khắc xoay người đi về phía hẻo lánh, mà nữ hài kia đi theo hắn, căn bản không biết mình đang làm gì.
Tới một cái hẻm nhỏ, Á Khắc nhìn nữ hài, duỗi bàn tay về phía cổ nàng, nhưng ngón tay còn chưa đụng đến cổ nàng, tự nhiên ngừng lại, thần sắc biến hóa vô cùng cổ quái.
-Đáng chết, hiện tại đầu óc ta toàn nghĩ đến nguyên liện nấu ăn tuyệt đỉnh mỹ vị, làm sao ta có thể ăn thứ rác rưởi này!
Á Khắc chán ghét, liếc nữ hài kia một cái, xoay người rời đi.
Á Khắc đi không lâu, nữ hài mới thanh tỉnh, mờ mịt nhìn bốn phía, không biết tại sao mình ở đây, mà không biết mình vừa tránh được một kiếp.
Chu Văn quan sát toàn bộ rừng cây, không còn phát hiện được hơi thờ và khí tức khác, xác định chân thân Á Khắc không còn ở nơi này.
-Bỏ đại giá như vậy, vẫn không thể giết hắn sao?
Chu Văn thở dài nói, hắn thật sự muốn giết chết Á Khắc, bởi người nọ thật đáng sợ.
A Sinh đi tới mỉm cười nói:
-Ngươi chỉ là một học sinh, nhưng có thể trấn áp Á Khắc đến tình trạng này, sợ nói ra không ai tin, cho nên ngươi phải cảm thấy kiêu ngạo mới đúng, không có gì đáng tiếc cả?
-Người đừng nói giỡn, lần này không thể giết hắn, lần sau không biết hắn sử dụng thủ đoạn gì đối phó ta và người thân của ta.
Chu Văn nói.
A Sinh gật đầu nói:
-Đại Ma Đầu như Á Khắc, khẳng định sẽ không bao