- Bảy bước, hiện tại bắt đầu, nếu ngươi lại đi tiếp bảy bước nữa, ngươi sẽ chết oan uổng, không tin ngươi có thể tiếp tục.
Gốc Tiểu hoa bên kia lại truyền đến thanh âm.
Mồ hôi lạnh trên trán Chu Văn chảy xuống, hắn đứng nơi đó, trong lúc nhất thời không biết có nên tiếp tục đi hay không.
Theo đạo lý mà nói, Đế Thính có thể khắc chế một số lực lượng tà môn, nhưng trên thế giới này không có năng lực nào vô địch cả, cho nên bây giờ Chu Văn không biết Đế Thính có thể khắc chế được lực lượng của Tiểu hoa này không.
Nếu Tiểu hoa kia chỉ nói chuyện giật gân, Chu Văn đi rồi tự nhiên không có việc gì, nhưng vạn nhất nó nói thật thì sao? Chu Văn không dám lấy tính mạng mình đi đánh bạc.
Nhưng Chu Văn không cam lòng bị Tiểu hoa kia dọa sợ, cắn răng một cái, Chu Văn tiếp tục lui, một bước, hai bước, ba bước, Chu Văn vừa lùi vừa nhìn Tiểu hoa trên vách núi đá.
Tiểu hoa không phát ra âm thanh, ngược lại làm Chu Văn càng thấy có điểm không ổn.
Bốn bước, năm bước, sáu bước, Chu Văn tiếp tục đi, vòng tai Đế Thính luôn nghe ngóng động tĩnh của Tiểu hoa, nhưng vẫn không có phản ứng gì, Chu Văn âm thầm bồn chồn:
-Chẳng lẽ nói nói dối ta? Tại sao không có chút phản ứng nào cả?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn không dám bước tiếp.
Không sai, Chu Văn xác thực sợ chết, hơn nữa không nhất thiết phải đem mạng mình đánh cuộc như vậy.
-Tại sao không bước tiếp, ngươi còn dư một bước nữa, tiếp tục đi.
Tiểu hoa rốt cuộc mở miệng nói chuyện, trong giọng nói lại tràn đầy ý vị trêu tức.
-Chúng ta không thù không oán, ngươi tội gì khó xử ta? Nếu ngươi thiếu phân bón, ta giúp ngươi đi tìm, nếu ngươi thiếu nước, ta giúp ngươi tưới nước, ngươi xem như vậy thế nào?
Chu Văn đứng nơi đó nhìn Tiểu hoa trên vách núi hô to.
-Ai cần ngươi tưới nước bón phân.
Tiểu hoa kia lạnh giọng nói:
-Hiện tại bắt đầu, ta hỏi ngươi đáp, nếu ngươi làm ta vừa lòng, ta tạm tha ngươi một mạng, nếu không ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, cho dù ngươi chết, ta cũng phải biến ngươi làm dầu thắp.
-Tính tình ta không chịu được người khác uy hiếp, ta đi rồi, ngươi có thể làm gì?
Chu Văn nói xong, định nhấc chân tiếp tục đi.
Nhưng hắn mới vừa nâng gót chân lên, đã cảm giác chân như dính xuống đất, thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất, trong lòng tức khắc hoảng hốt, vội vàng dừng bước.
-Đáng chết, tại sao lại như vậy?
Chu Văn kinh hãi, hiện tại hắn biết lợi Tiểu hoa kia, tám chín phần là sự thật.
-Tại sao không đi tiếp, tiếp tục đi đi, lòng can đảm của ngươi để đâu rồi?
Tiểu hoa kia chế nhạo nói.
Chu Văn nghĩ thầm:
-Không cần đấu khẩu với một gốc Tiểu hoa làm gì, hiện tại Mệnh hồn Hóa Tà của Đế Thính, bị vô hiệu bởi lực lượng của Tiểu hoa, không biết đóa Tiểu hoa có lai lịch như thế nào?
-Ta thấy ngươi là một đóa hoa lớn lên trên mặt vách núi, không có bạn, khẳng định phi thường khổ sở, tính tình ta vốn tốt bụng không thể thấy người khác chịu khổ mà bỏ mặc được, cho nên cùng ngươi tâm sự một chút. Có điều nếu nói chuyện phiếm, không thể chỉ có mỗi mình ngươi hỏi ta, mà ngươi cũng phải để ta hỏi một vài vấn đề, ngươi nói có phải hay không?
Chu Văn cò kè mặc cả.
Tiểu hoa không phản bác hắn, chỉ hỏi:
-Ngươi tên gì?
Trong lòng Chu Văn hơi bộp chộp, hắn nhớ rõ trong truyện Tây Du Ký, có một số loại lực lượng có khả năng cầm tù ngươi kêu tên của mình, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời hay không.
-Ngươi bị sao vậy, muốn chết sao?
Tiểu hoa có chút không kiên nhẫn nói.
-Ta gọi là Chu Văn, ngươi gọi là gì?
Chu Văn biết nói tên giả cũng vô dụng, bởi cái tên kỳ thật chỉ là một loại danh hiệu, nếu hắn báo tên, vô luận thật giả như thế nào, vẫn đại biểu bản thân hắn, nếu đối phương có năng lực như vậy, cho dù hắn báo như thế nào cũng vậy.
-Ngươi kêu ta là Đại Đế đi.
Tiểu hoa dừng một chút, tiếp tục hỏi:
-Ngươi tới đây làm gì?
-Ta nói ta tới du lịch, ngươi tin sao?
Chu Văn ngoài miệng nói thật, trong lòng chửi thầm:
-Một đóa hoa thôi cũng đòi làm Đại Đế,