Lữ Tố đang xem tư liệu làm nghiên cứu, đột nhiên có bệnh nhân cấp cứu đến, nhanh chóng chạy tới kiểm tra tình huống binh sĩ kia, không khỏi nhíu mày hỏi:
-Hắn có chuyện gì?
-Bác sĩ Lữ Tố, Lưu Quý làm trái quy định, gác liên tục bảy ngày tại trạm gác, cho nên mới thành bộ dáng như thế này.
Sĩ quan nói.
-Liên tục gác bảy ngày? Hắn không muốn sống nữa sao?
Lữ Tố hơi ngẩn người, tiến lên kiểm tra thân thể Lưu Quý, hỏi tiếp:
-Trên người hắn có một số chỗ có chút thối rữa, có điều…
Lữ Tố càng xem càng kỳ quái, vết thương trên người Lưu Quý hơi đỏ, có chút giống dấu hiểu bệnh sởi phát tác, nhưng rất dễ nhìn ra, những chỗ mẩn đỏ không còn thối rữa nữa, hiện tại có dấu hiệu chuyển biến tốt, nếu bệnh sởi thật sự phát tác, chắc chắn không có dấu hiệu này mới đúng.
-Trước đó chúng ta gặp được bác sĩ Chu Văn, hắn đã tiêm cho Lưu Quý một chút thuốc, khiến bệnh tình của Lưu Quý có chuyển biến tốt hơn, so với lúc đầu…
Sĩ quan đem chuyện phát sinh lúc trước nói một lần.
-Bác sĩ Chu Văn? Bác sĩ Chu Văn nào?
Lữ Tố nghe xong, có chút khó tin.
Nàng nghiên cứu lâu như vậy, từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm ra phương pháp chữa trị mẩn đỏ, nếu thật sự như tính huống bọn hắn nói, Lưu Quý chỉ có thể chết, chẳng mấy chốc hóa thành bãi máu.
Căn cứ vào sự miêu tả của sĩ quan kia, Lưu Quý không khác một người sắp chết, coi như Lữ Tố ở đấy, nàng cũng không có khả năng đem Lưu Quý cứu sống.
Nhưng bác sĩ Chu Văn trong miệng bọn hắn, lại chỉ cần tiêm cho Lưu Quý một liều thuốc, mà Lưu Quý rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, hiện tại gần như không nhìn thấy dấu hiệu mẩn đỏ bệnh sởi tái phát, điều này khiến Lữ Tố không thể tin được.
-Là bác sĩ Chu Văn, hắn có giấy chứng nhận bác sĩ thực tập.
Sĩ quan đáp.
Trong đầu Lữ Tố điểm qua nhân viên trong đội quân y một lần, nhưng trong đội quân y của nàng không có một bác sĩ thực tập nào, chứ chưa nói đến có người nào tên Chu Văn.
Lữ Tố kiểm tra kỹ càng thân thể Lưu Quý, đồng thời xử lý miệng vết thương trên người hắn, nhưng trong lòng càng thấy kỳ lạ.
Toàn thân Lưu Quý đều có dấu vết thối rữa do mẩn đỏ, rõ ràng lúc ấy bệnh sởi đã hoàn toàn phát tác, chứng tỏ người sĩ quan kia không nói dối, thế nhưng những nốt mẩn đỏ kia không có dấu hiệu tiếp tục hư thối, ngược lại dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Sau khi kiểm tra xong, hiện tại Lưu Quý đã không còn vấn để gì nữa, coi như không cần trị liệu, mấy ngày nữa hắn sẽ tự khỏi, chẳng quan cần xử lý những vết thối rữa kia một chút, nếu không sẽ lưu lại vết sẹo.
-Các ngươi chắc chắn, người bác sĩ thực tập đó gọi là Chu Văn?
Lữ Tố hỏi lại một lần.
Sĩ quan trả lời hết sức khẳng định:
-Tên hắn là Chu Văn, lúc đó ta đã kiểm tra vô cùng cẩn thận.
-Kỳ quái!
Lữ Tố rất muốn gặp Chu Văn, hỏi hắn rốt cuộc tiêm cho Lưu Quý thứ gì, nhưng nàng nghĩ mãi không ra, trong đội cứu thương có người như vậy.
Sau khi trở lại phòng làm việc của mình, Lữ Tố đến phòng hồ sơ của đội cấp cứu nhìn một chút, trong hồ sơ các y sĩ ở đây, không có bác sĩ thực tập nào có tên là Chu Văn.
-Thật sự kỳ quái, chẳng lẽ vận khí của bọn họ quá tốt, gặp phải Thần tiên sao?
Lữ Tố âm thầm buồn bực.
Chu Văn cách miệng núi Kỳ sơn không tới hai trăm mét, dùng thị lực của hắn bây giờ, có thể thấy rõ ràng trên vách núi có đồ án nhỏ hay không, cho nên hắn không tiếp tục tiến lên phía trước.
Tầm mắt của Chu Văn không ngừng dò xét trên vách núi đá, quan sát trong chốc lát, tuy không tìm được đồ án nhỏ, nhưng phát hiện được một gốc hoa kỳ quái.
Cái gốc hoa nhỏ sinh trưởng lẻ loi trên vách đá, xung quanh phạm vi mấy trăm mét gốc hoa, không có bất luận gốc thực vật nào.
Sự tình khác thường tất