- Ăn đi, ăn thả phanh, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Chu Văn ra lệnh Bạo Quân Bỉ Mông.
Bạo Quân Bỉ Mông ngao hô một tiếng, há mồm nuốt toàn bộ rương kim loại và Nguyên Tinh thạch, nhai răng rắc vài cái, trực tiếp nuốt xuống, không sợ bị nghẹn họng.
Kế tiếp Bạo Quân Bỉ Mông căn bản không nể nang gì, há mồm đem từng rương từng rương kim loại ném vào miệng, nhai ngồm ngoàm, rương kim loại bị nó nhai, không khác gì đậu phụ.
Chu Văn cũng không nhàn rỗi, mở ra mấy rương nhìn nhìn, thấy bên trong đều là Nguyên Tinh thạch, trực tiếp bỏ hết vào bên trong Hỗn độn châu, hết rương này đến rương khác.
Đây đều là tiền, Chu Văn nghèo lâu rồi, nào có bao giờ gặp được nhiều đồ vật có giá trị như vậy, dù sao bên trong Hỗn độn châu còn nhiều chỗ trống, thu dọn thêm mấy cái rương Nguyên Tinh thạch cho nó đỡ trống trải.
Thật ra hắn không phải không thấy qua thứ tốt, có điều những thứ đó đều trong trò chơi, nên hắn không lấy được, mà những viên Nguyên Tinh thạch này là thứ tốt trong thế giới hiện thực, cầm đi bán, cũng được khối tiền, muốn mua trứng Phối sủng hay Nguyên Khí kỹ kết tinh nào, không cần lo lắng vấn đề tài chính nữa.
Lần trước không để ý, Chu Văn không biết nơi này cất trữ nhiều Nguyên Tinh thạch như vậy, hắn còn tưởng phải để Bạo Quân Bỉ Mông tự mình đi đào quặng, ai biết người ta đã sớm đào, cất giữ ngon lành ở chỗ này.
Sớm biết có loại tình huống như vậy, Chu Văn đã sớm chạy tới, còn chờ Bạo Quân Bỉ Mông tiến hoán làm gì, trực tiếp xông vào dọn dẹp sạch sẽ chỗ tốt này.
Bạo Quân Bỉ Mông ăn hết rương này đến rương khác, Chu Văn cứ ném hết rương này đến rương khác vào Hỗn động châu, một người một Phối sủng khí thế ngất trời.
Lúc này Chu Văn đột nhiên nghĩ đến khẩu hiệu của Đảng và Nhà nước:
-Lao động là vinh quang!
Chu Văn không biết mình đã thu dọn không biết bao nhiêu rương Nguyên Tinh thạch vào Hỗn độn châu, dù sao trừ hắn ra, còn mỗi tên gia hỏa Bạo Quân Bỉ Mông nuốt hết, mà tên gia hỏa này, bụng hắn không biết chứa cái gì, ăn gần ngàn rương Nguyên Tinh thạch mà bụng vẫn chưa có dấu hiệu no.
Thấy Bạo Quân Bỉ Mông vẫn chưa ăn đã, Chu Văn theo bản năng, che chắn Hỗn độn châu của mình, sau đó chớp mắt nhìn Bạo Quân Bỉ Mông nói:
-Nơi này chỉ là kho chứa Nguyên Tinh thạch vừa được khai thác, chắc chắn bên ngoài còn nhiều Nguyên Tinh quặng còn chưa khai thác, chúng ta đi ra bên ngoài lấy, ngươi muốn ăn bao nhiêu tùy ngươi.
Bạo Quân Bỉ Mông như thể hiểu được ý tứ của Chu Văn, đôi mắt sáng như bóng đèn, ngao ô một tiếng, đầu đập xuống mặt đất.
-Cho dù ngươi hưng phấn như thể nào, cũng không nên đâm đầu xuống đất chứ? Hiển nhiên bọn tham ăn đều là lũ không có đầu óc.
Chu Văn nghĩ thầm.
Ai biết Bạo Quân Bỉ Mông phá tung mặt đất dưới kho hàng, sừng trâu trên đỉnh đầu xoay tít mù, phá thành một cái động lớn, chui xuống.
Chu Văn vội vàng đuổi theo nó, trong chốc lát Bạo Quân Bỉ Mông chui xuống, đột nhiên há to miệng, trực tiếp gặm từng khối nham thạch lớn, lúc này Chu Văn mới phát hiện, nham thạch bốn phía đã bắt đầu xuất hiện Nguyên Tinh khoáng thạch, từng điểm từng điểm sáng lấp lánh gắn vào nham thạch trong lòng đất.
Chu Văn chưa bao giờ thấy thời điểm Bạo Quân Bỉ Mông đánh nhau sử dụng kỹ năng Thôn sơn, hiện tại hắn thật sự biết rồi, nguyên lại kỹ năng này không dùng để đánh nhau, mà dùng để ăn.
Mồm Bạo Quân Bỉ Mông như một cái hắc động không đáy, đem Nguyên Tinh quặng và nham thạch nuốt vào không ngớt.
Chu Văn cầm nhiều Nguyên Tinh thạch như vậy, sớm thỏa mãn, tùy ý để Bạo Quân Bỉ Mông cắn nuốt Nguyên Tinh quặng.
Lúc này Thẩm Ngọc Trì đang ngồi trong văn phòng Thái Cấm. mỏ Nguyên Tinh quặng này là mạch máu kinh tế chính của cục giám sát, Thẩm Ngọc Trì nói với Thái Cấm, trừ phi hắn đích thân tới, bằng không bất kể nào cũng không thể lấy một viên Nguyên Tinh thạch từ nơi này.
Lần này bởi muốn mua sắm Cực quang tủy, hắn không thể không sử dụng một ít Nguyên Tinh thạch trong kho, có điều đối với kho Nguyên Tinh thạch này, chỉ là chín trâu mất một sợi