- Minh Tú, chuyện gì vậy? Tại sao ngươi không đánh tiếp, lại bỏ chạy.
Điền Chân Chân đuổi theo hỏi.
-Đã đánh xong.
Minh Tú nói.
-Đánh xong? Không phải ngươi chỉ đâm nhất kiếm, tại sao đã đánh xong rồi? Ta hiểu rồi, Chu Văn không trốn được đường kiếm của ngươi, cho nên hắn thua đúng không?
Điền Chân Chân háo hức hỏi.
-Đương nhiên không phải, là ta thua, Phong Thu Nhạn nói không sai, huấn luyện viên tuyệt đối không cùng đẳng cấp giống chúng ta, hắn chỉ cần liếc mắt một cái, đã thấu được nhược điểm của ta, hơn nữa còn dùng hành động thực tế nói cho ta biết.
Minh Tú nói.
-Nhược điểm?
Điền Chân Chân thật sự không hiểu được, Minh Tú đang nói cái gì, nàng chỉ thấy Chu Văn đứng yên không động, chả làm cái gì cả.
-Bởi đây là luận bàn, cho nên thời điểm ta xuất kiếm, tạo quỹ đạo hơi lệch một chút, sợ làm bị thương hắn, mà huấn luyện viên chỉ liếc mắt đã thấy do dự trong lòng ta, cho nên hắn không muốn xuất kiếm.
Minh Tú nói.
-Cái này bình thường, các ngươi tiếp tục luận bàn, tại sao đã nhận thua rồi?
Điền Chân Chân vẫn không hiểu.
Minh Tú lắc đầu nói:
-Không cần so, nếu huấn luyện viên là địch nhân mà nói, nếu hắn đã nhìn thấu do dự trong lòng ta, khi hắn xuất kiếm, ta tất bại. Mà hắn không xuất kiếm chính là nói cho ta biết, nếu ta đã ký thác Nhân sinh của mình trên nhất kiếm này, trước hết phải xác định trong nội tâm bản thân có muốn giết người này không, nếu chính mình còn không xác định, vậy không cần xuất kiếm, bởi trong lòng có nghi hoặc, xuất kiếm tất bại, nếu lúc ta xuất kiếm mà không hoàn toàn hiểu được mấu chốt này, tuyệt đối không nên rút kiếm.
-Không phải các ngươi đang luận bàn sao? Chuyện hạ thủ lưu tình không phải bình thường sao?
Điền Chân Chân nói.
-Đây là điểm cao minh của huấn luyện viên, rõ ràng hắn muốn nói cho ta, nhân sinh không có diễn tập, đi qua chính là đi qua, không có khả năng quay lại, nếu ta đem toàn bộ Nhân sinh chính mình ký thác lên thân kiếm, nào còn nhắc đến chuyện luận bàn nữa? Xuất kiếm phải bác mệnh, không còn cơ hội khác. Quả nhiêu Kiếm đạo của ta vẫn chưa tu hành đủ, thế được sự chỉ dẫn của huấn luyện viên, trên thực tế ta đã có ý tưởng mới. Từ hôm nay về sau, trừ phi ta có thể xác định chính mình muốn giết địch, nếu không tuyệt đối không rút kiếm chiến đấu.
Minh Tú nghiêm túc nói.
-Xem ra chúng ta tới Tịch Dương học viện quả là lựa chọn sáng suốt, ngươi thật sự trưởng thành hơn rất nhiều.
Điền Chân Chân nhìn Minh Tú nói.
-Đúng vậy, có thể gặp được giáo luyện, chính là may mắn của ta, đáng tiếc thời gian của chúng ta chỉ còn ba tháng, không thể học thêm được nhiều thứ nữa từ huấn luyện viên.
Minh Tú gật đầu nói.
Chu Văn không biết Minh Tú nghĩ như thế nào, nguyên bản còn muốn nhìn một chút kiếm pháp của Minh Tú như thể nào, ai biết hắn xuất nhất chiêu đã bỏ chạy.
Có điều kiếm pháp của Minh Tú thật khiến người ta cảm giác kinh diễm, cái loại kiếm pháp nghiêm túc đánh cược hết thảy, cho người ta cảm giác tê dại cả da đầu.
Oan gia ngõ hẹp dũng giả thắng, kiếm pháp của Minh Tú khi chân chính gặp cường địch, là kiếm pháp dễ thủ thắng nhất, nhưng ngược lại cũng là kiếm pháp dễ mất mạng nhất.
Sau này Minh Tú dẫn dần lĩnh ngộ, giảm thiểu đi khả năng xấu đi, lúc này kiếm pháp của hắn mới có thể Danh chấn Thiên hạ.
Chu Văn pháp hiện lực lượng và tốc độ của mình đều mạnh hơn Minh Tú, kiếm pháp cũng không hề thua kém hắn, nhưng vô luận hắn xuất kiếm như thế nào, cũng không có đủ tính quyết tuyệt như Minh Tú.
Ngay cả khi hắn pháp huy toàn bộ lực lượng của chính mình, vẫn có chút kém độ quyết tuyệt của Minh Tú.
-Huấn luyện viên, dù sao chúng ta đều đã tới, cùng luận bàn một chút đi?
Phong Thu Nhạn nhìn Chu Văn nói.
Hắn không dùng đao luyện tập, bởi hắn đối với đao pháp của bản thân đã có tự tin khống chế tuyệt đối, dưới tình huống chiến đấu kịch liệt, cũng không lỡ tay làm bị thương Chu Văn.
-Tốt.
Chu Văn cảm thấy có chút nửa vời, tự nhiên Phong Thu Nhạn nhảy ra, cho nên hắn