- Lý Mặc Bạch, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Lý Huyền cắn răng nhìn chằm chằm Lý Mặc Bạch nói.
-Không muốn làm gì cả, dù gì ngươi cũng là đệ đệ của ta, có chết cũng phải để ngươi chết minh bạch.
Lý Mặc Bạch cầm bộ đàm nói:
-Lý Vị Ương, chuyện này ngươi làm không tồi.
Lý Vị Ương hiển nhiên không thể nhìn thấy phòng này, nghe được thanh âm Lý Mặc Bạch, tức khắc hoảng loạn nhìn xung quanh, phát hiện thanh âm từ loa phòng chuyền đến, lúc nói mới nhìn loa phòng kích động nói:
-Chuyện ngươi bảo, ta đã làm, cầu xin ngươi nhanh chóng giải Chung độc trên người ta đi.
Lý Mặc Bạch nhìn Lý Huyền, tiếp tục nói:
-Bình thường Lý Huyền tốt vời ngươi như vậy, tại sao ngươi lại đem hắn giao cho ta, chẳng lẽ ngươi không biết giao hắn vào tay ta sẽ có kết cục như thế nào sao?
Vốn Lý Huyền muốn nói chuyện, nhưng Lý Mặc Bạch hỏi chuyện như vậy, hắn trầm mặt, ánh mắt nhìn xuyên qua bức tường, nhìn Lý Vị Ương.ư
Sắc mặt Lý Vị Ương trắng bệch nói:
-Ta thật sự có lỗi với Lý Huyền, nhưng ta chỉ muốn sống, cho nên ta không còn cách nào khác.
-Hắn chính là đệ đệ ngươi.
Lý Mặc Bạch dùng ngữ khí trào phúng nói.
-Ta cũng không có biện pháp khác, ta chỉ là một tư sinh nữ, hắn lại là tam công tử Lý gia cao cao tại thượng, chúng ta vốn không phải cùng thế giới, hắn rất tốt với ta, nhưng trong thực tế chỉ để cho người khác xem, thật đáng thương…
Lý Vị Ương nói.
Lý Huyền nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.
Hắn vẫn luôn coi Lý Vị Ương là thân tỷ tỷ của hắn, nhưng lại không nghĩ đến Lý Vị Ương có thể nói ra những lời như vậy.
Lý Mặc Bạch không nói gì, chỉ nhìn Lý Huyền, mà Lý Vị Ương ngồi bên kia nóng nảy:
-Chuyện ngươi giao phó ta đã làm, ngươi phải giữ lời, giải Chung độc trên người ta…
Lý Vị Ương kích động vỗ bàn, thanh âm kích động, lại có chút ý vị cầu xin.
-Đương nhiên, Lý Mặc Bạch ta nhất định tuân thủ ước hẹn, có điều ngươi phải làm thêm một chuyện nữa giúp ta, làm xong chuyện này, ngươi có thể tự do.
Lý Mặc Bạch nói.
-Ngươi còn muốn ta làm cái gì?
Lý Vị Ương lớn tiếng nói.
-Lý Vị Ương, ngươi nên biết, chỉ cần có người biết, tuyệt đối không còn là bí mật, nếu hiện tại ta thả ngươi, sẽ có ngày, ngươi đem chuyện này nói cho mọi người ta giết Lý Huyền.
Lý Mặc Bạch bình tĩnh nói.
-Không không không, ta tuyệt đối sẽ không nói, ngươi phải tin tưởng ta…
Lý Vị Ương kinh hoàng xua tay, khuôn mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
-Ta không thích đem vận mệnh bản thân ký thác trên tay người khác, ngươi muốn ta thả ngươi, dễ thôi, trừ phi ngươi tự tay giết Lý Huyền, chỉ có thế, ta mới yên tâm thả ngươi đi, không cần lo ngươi sẽ ra ngoài mật báo.
Lý Mặc Bạch nói.
-Không không không, ta không thể làm như vậy.
Lý Vị Ương lui về một bên lắc đầu.
-Đương nhiên ngươi có quyền lựa chọn, nếu ngươi không làm, ngươi phải chết không nghi ngờ, để giữ kín bí mật.
Lý Mặc Bạch nói.
-Ngươi không thể làm thế với ta!
Khuôn mặt Lý Vị Ương vặn vẹo, thoạt nhìn phi thường mâu thuẫn.
-A!
Đột nhiên, Lý Vị Ương ôm bụng ngã xuống đất, vẻ mặt đầy thống khổ.
-Chung độc đã phát tác, thời gian của ngươi không còn nhiều.
Lý Mặc Bạch vô tình nói.
-Ta…… Ta…… Ta đáp ứng ngươi…
Lý Vị Ương thống khổ nói.
Lúc này Lý Huyền cả ngươi như bị sét đánh, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
-Xin lỗi, ngươi đáp ứng quá muộn, ta thay đổi chủ ý, tốt nhất ngươi nên chết đi.
Lý Mặc Bạch sờ lên ngón tay của hắn, tức khắc cả người Lý Vị Ương run rẩy, một lát sau, trong miệng thốt ra bọt mép, thoạt nhìn sắp không sống nổi nữa.
-Dừng tay, nàng đã đáp ừng ngươi, tại sao ngươi muốn giết nàng?
Lý Huyền nói.
Lý Mặc Bạch đạm bạc nói:
-Bởi ta chưa bao giờ muốn nàng sống sót đi ra ngoài, chỉ có người chết mới giữ được bí mật, thế giới này tàn khốc như vậy.
Nói xong, Lý Mặc Bạch đưa tay mình tới trước mặt Lý Huyền, chỉ trên tay hắn có một con sâu quỷ dị, nó thoạt nhìn giống con rết, nhưng lại có đuôi bọ cạp, trên lưng có bốn cái cánh trong suốt, phần đầu có điểm giống dế mèn, thoạt nhìn rất quái dị.
-Ngươi biết đây la gì không?
Lý Mặc Bạch mỉm cười nói.
Thấy Lý Huyền dùng cặp mắt huyết hồng trừng trừng hắn, Lý Mặc Bạch tiếp tục nói:
-Đây là một loại Phối sủng kỳ lạ, tên của nó là Đoạt Mệnh chung, có điều ngươi yên tâm, nó sẽ không lấy mạng ngươi, nó chỉ lấy Mệnh cách của ngươi thôi, sau đó đem Mệnh cách của ngươi chuyển lên người ta, để ta có được song Mệnh cách.
-Ngươi muốn Mệnh cách của ta? Nếu ngươi muốn Mệnh cách của ta như vậy, tại sao không tự luyện Tiên Thiên Bất Bại Thần Công?
Lý Huyền ngẩn ngơ nhìn Lý Mặc Bạch nói.
Lý Mặc Bạch lộ ra nụ cười quỷ dị:
-Bởi muốn luyện Tiên Thiên Bất Bại Thần Công cần phải có Xử nam chi thân, nếu ta luyện, như vậy Lý gia lấy đâu ra người truyền thừa tiếp. Nhưng ngươi bất đồng, đợi ngươi luyện xong Tiên Thiên Bất Bại Thần Công, sau đó ta đoạt Mệnh cách của ngươi, như vậy ta không cần bảo trì Xử nam chi thân, vẫn có thể có Mệnh cách Tiên Thiên Bất Bại Thần Công, tuy không thể lợi hại bằng việc tự mình tu luyện, nhưng cũng đủ dùng.
Không chờ Lý Huyền nói gì, Lý Mặc Bạch nói tiếp;
-Thiên phú của ta còn tốt hơn ngươi, năng lực còn mạnh hơn ngươi, lão nhân gia để ngươi tu luyện Tiên Thiên Bất Bại Thần Công, chính để chuẩn